Anh hy vọng em không còn buồn nữa
Ngay cả mùa Thu lá rớt rụng bên thềm
Ký ức cũ trong một chiều bất chợt
Nhắc nhở với người năm tháng ấy dịu êm
Hy vọng em sẽ lại là chính em
Màu mắt cũ ôi hồn nhiên, trong trẻo
Người vẫn luôn tin vào những điều kì diệu
Thôi nhớ về anh một người cũ…
đã từng
Có thể mai này trên lối trước về chung
Ta gặp lại nhưng đi cùng người khác
Một mùa Thu lá vẫn rơi xào xạc
Em nhìn thấy anh
như chưa gặp bao giờ
Có một chiều biêng biếc đóa Tường Vi
Chúng mình gặp lại nhưng không còn kể nữa
Câu chuyện kia đã thành câu chuyện cũ
Nhớ làm gì
thứ đã phai phôi?
– Trần Thành Vinh –