cô đơn mình em

Có những nỗi đau không thể thốt thành lời
Khi chiếc roi cuộc đời quất vào tim rướm máu
Em như con thú non cuống cuồng tìm nơi ẩn náu
Và vụng về tự chăm sóc những vết thương

Có những bức tranh in đậm vẻ chán chường
Mà bối cảnh chỉ thấy toàn gam màu bạc
Em cố pha để mang tặng đời Em một màu sắc khác
Và cũng bởi vụng về – loang lổ vết trầm ưu

Có những lúc Em muốn mình thà như một kẻ ngu
Mặc xác tình đời – cất tiếng cười ngây dại
Không cần hiểu thế nào là ngang trái
Sao thanh âm dường méo mó đến dị thường ?

Tiếng thở dài rất sâu, Em muốn trả đêm trường
Như trả lại cho người một thời đau và hận
Như trả lại cho đời một lần Em đánh mất
Hai mươi năm tròn – niềm tin chết trong tim

Có lúc dặn lòng: “thôi hãy cố lặng im
Mà tô nốt quãng đời màu giông bão
Ở phía sau những chiếc mặt nạ tô màu hồng giả tạo
Là những âm thầm dìm chết một lần Em

Lại có những lần Em đối diện với rã rời
Tia hy vọng vừa loé lên, lụi dần…rồi phụt tắt
Bỏ lại vết quầng thâm khoét sâu phần đuôi mắt
Bỏ lại Em một mình trơ trọi giữa chơi vơi

Nếu như có ai mang rao bán một nụ cười
Chỉ cần một – tươi nguyên và trọn vẹn
Thì khoảng cách hai mươi năm được xem là vốn liếng
Em thà đổi một lần – thà gục chết – một lần vui

Đêm đắm mình trong nuối tiếc ngậm ngùi
Em muốn khóc thật to cho vỡ tan uất ức
Nhưng kịp nén…đến khô ran lồng ngực
Đợi áng thơ về an ủi nỗi buồn nguôi.

Hơn nửa cuộc đời – lúc vùng vẫy – lúc buông trôi
Hơn vạn lần muốn đổ nỗi đau cho rơi vào quên lãng
Giá sau một giấc ngủ ngon – hơi thở kia ngưng hẳn…
Nhưng món nợ cuộc đời Em trả, mãi chưa xong…

Huỳnh Gia

Leave a Reply