cô đơn gục đầu bên bàn

Ðôi lúc chợt thèm được sống giản dị bên anh
Bình lặng, đơn sơ; không bôn ba tham vọng
Có giây phút úp mặt vào vai anh rồi khóc
Trong mơ thôi cũng tiếp sức em mà…!

Cả một tấm lòng háo hức muốn đi xa
Ai nói với em đâu sẽ là chặng cuối?
Hoa tình yêu ngập ngừng thơm bối rối
Có thật không mà nông nổi đi tìm?!

Niềm thương này xin cứ mãi lặng im
Dẫu nỗi đau sẽ tìm bầm ngọn gió
Và ta nhớ nhau dịu dàng như hương cỏ
Như đoản khúc viết riêng cho bài hát cuộc đời.

Tiếc nuối thế nào cũng tạm biệt nhau thôi
Giữa ký ức giữ tiếng cười xa lắc
Trách thời gian mãi đi về lầm lạc
Ðể vầng trăng xưa soi ngả khác mất rồi!

TNTP

Leave a Reply