đàn bà cô đơn

Có một người… đến trao tặng nỗi đau
Khó gọi thành tên trong một miền ký ức
Đau thế nào, chỉ riêng ta hiểu được
Chẳng thể giận người, có hẹn ước gì đâu

Có một người… ngang qua đời nhau
Dừng lại chút thôi rồi nhẹ nhàng quay gót
Một chút yêu thương, có lẽ là rất thật
Cũng đủ mặn nồng để nhớ đến nhau

Có một người… tặng ta chút âu sầu
Nhớ đến người lúc cô đơn mỏi mệt
Đã từng coi nhau như người thân thiết
Rồi lạnh lùng, xa biệt tận chân mây

Có một người… đã tìm đến nơi này
Không là tình nhân, hơn bạn bè một chút
Người đi rồi, để riêng ta hẫng hụt
Ngang qua đời… vì không thể thuộc về nhau.
Lê Xuân Lan

Leave a Reply