buonduyendang.net + hương mùa cũ

Đến đêm đen còn có lúc lụi tàn
Sao lòng chị cứ tan hoang trước huy hoàng đã mất
Em là gã đàn ông đứng ngoài sự thật
Xin được gánh nỗi tật nguyền dìu chị đến thiện lương

Chị ngửa mặt hứng gió sương cho tê tái má hường
Mặc đau khổ từ đại dương đổ về miền lưu luyến
Trải sợi thanh xuân suốt chiều dài xao xuyến
Nhưng chẳng dám khóc nhiều
…sợ em giết mùa thu!

Chị không có quyền bắt em hết tương tư
Em có một lồng ngực biết run
Một trái tim biết đau
Không đui mù câm điếc
Em hiểu chị ra sao
Em thương chị như thế nào chỉ riêng mình em biết
Chỉ xin chị đừng cự tuyệt một niềm yêu…

Em muốn cùng chị dắt mùa Thu đi qua những buổi chiều
Đi cuối ngõ cô liêu tìm cánh diều lưu lạc
Có ai chưa từng phải đi qua những chân trời mất mát
Chị đừng hát mãi khúc ru hời:
Giá chưa biết buồn thì chị sẽ thương em…

Em – gã đàn ông nửa cuộc đời hứng bụi bẩn lem nhem
Dám đạp lên những đớn hèn lời mỏng môi thiên hạ
Không ai có thể sống thay cho cuộc đời ai cả
Hãy để em gánh phần nghiệt ngã ấy trên vai

Đã nếm muối mặn cay gừng là đánh cược sự rủi may
Đời chẳng trả vay…chỉ mình có dám hay không đi ngược chiều phận số?
Đâu phải cứ dở dang là đời nằm dưới mộ
Đến đá vàng còn biết rực rỡ trổ bông…

Ừ…em chỉ là thằng đàn ông quá khao khát đèo bồng
Muốn cùng chị tắm chung một con sông
Uống chung dòng lệ ngấn
Muốn chứng minh cho chị tin bình yên không huyễn mộng
Những khoảng rỗng cuộc đời em lấp bởi yêu thương…

Mình sẽ cùng nhau đón những buổi sáng bình thường
Hôn lên những vấn vương còn thơm hương mùa cũ
Em vén mây mưa tưới lên vùng rêu phủ
Lau giọt nước mắt cuối cùng lam lũ rớt trên môi!
~Ngọc Nhu~

Leave a Reply