Phút cuối cùng em lỡ hẹn với mùa Thu
Khi những ngọn gió heo may đã tràn về lối nhỏ
Khoảnh khắc giao mùa chỉ làm gợi nhớ
Một cái gì rất xa, rất xa.

Phút cuối cùng em lỡ hẹn với mùa Thu
Chẳng kịp đắm mình trong nồng nàn hoa sữa nở
Chẳng còn được ngắm phố nghiêng mình lá đổ
Nơi ấy bây giờ hẳn khăn lụa đã bay bay?

Phút cuối cùng lỡ hẹn một vòng tay
Lỡ hẹn một bờ môi ấm nóng
Người còn đấy mà sao xa vắng
Em nghe gió Đông về xao xác những vần thơ.

Phút cuối cùng lỡ hẹn với mùa Thu
Lỡ hẹn với yêu thương, với đam mê một thuở
và lỡ hẹn với những gì không dám nhớ
Em khắc khoải một mình lặng lẽ đón Đông sang.

Thúy Hằng

Leave a Reply