Em im lặng rồi anh đã thấy bình yên chưa
Sau từng ấy thời gian cứ dây dưa quên nhớ
Em biết phận gái như em đa đoan và trắc trở
Tưởng những ngày tháng sau này anh sẽ ở cùng em.

Nhung nhớ vùng vằng nước mắt cạn cả đêm
Nếu biết yêu nhau mà có ngày chia tay, thì trăm lần đời em không trao cho anh hôm đấy
Để đến khi anh ném em vào nỗi cô đơn, lúc nhớ đến anh trái tim em lại cựa quậy
Vốn dĩ yêu nhiều lại nhớ người đã phản bội ta.

Lúc yêu si cuồng, giờ anh ném em ra xa
Những đêm yêu thương anh hứa đưa em đi chơi rồi về nấu cơm cùng nhau dạy con học
Nhưng hôm nay anh bỏ lại người con gái đầu ấp kề môi chỉ vì mấy câu châm chọc
Anh coi em như đứa qua đường.

Em chấp nhận im lặng, chấp nhận mình là kẻ đáng thương
Chỉ tiếc thanh xuân dành cho anh, tưởng như được đền đáp
Những nụ cười yêu thương khi xưa trao nhau giờ trở thành ngột ngạt
Bởi rất khó quên những kẻ bạc tình…

Thanh Tuấn

Leave a Reply