cô đơn ôm mặt

Người đàn bà khao khát phút bình yên
Nhưng con tim muốn bùng lên ngọn lửa
Tiếng yêu thương trong màn đêm giục giã
Cháy một lần cho tất thảy xa xưa.

Người đàn bà lặng lẽ giữa màn mưa
Đôi bờ vai không lạnh
Nụ cười trên đôi môi… tưởng chừng không bao giờ tắt
Vì trái tim ai kia đã sưởi ấm trong lòng…

Người đàn bà lặng bước giữa mênh mông
Đêm đêm lòng phân vân giữa lằn ranh sai đúng
Sợ câu thuỷ chung một ngày kia sẽ thốt ra lúng túng
Ngượng nghịu rớt qua tay rơi xuống bỗng vỡ oà!

Người đàn bà mang những nỗi xót xa…
Muốn được dựa bờ vai ai bật khóc
Mong nước mắt xua tan cơn ảo mộng
Ngủ quên trong cơn bão táp cuộc đời!!!

Có lối đi nào cho lệ mặn ngừng rơi
Trên đôi mắt thẳm sâu không… người hỡi
Hay cuộc đời chỉ còn là ảo vọng
Và dối gian trong mỗi đoản khúc sầu…

Người đàn bà ôm nỗi nhớ đằm sâu
Thổn thức…
Con tim yêu da diết…
Chập chờn tìm một cơn mộng… bình yên…

Tác giả: Người vô hình

Leave a Reply