“Lúc nào thấy nhớ/Hãy gọi cho anh/Hãy gọi cho anh/Cả khi không nhớ”.
Gọi – Hữu Việt
Tình yêu thì không cần đến sự rảnh rỗi hay lí do, chỉ cần có sự liên kết là đủ khiến lòng người thoả nỗi niềm. Điều anh cần không phải sự nhớ nhung mà chỉ là cuộc gọi, đơn thuần, để nhắc nhở sự tồn tại của nhau.. chứ đừng quên như một thước phim nhanh.
.. Có một con đường
Gọi là quá khứ
Có một lọn gió
Gọi là tóc bay
Có một người say
Một người mắt ướt
Có một lỡ bước
Gọi là đến sau
Có một mưa mau
Rụng rời quán nhỏ
Có một ngõ cỏ
Cho nụ hôn đầu
Có một bể dâu
Cho lòng bớt tủi
Có một sợ hãi
Gọi là mất nhau
Có một niềm đau
Đã thành dĩ vãng..
Em cứ ngỡ rằng bài thơ này chẳng hay và chẳng có ý nghĩa chi cả. Thế mà càng đọc em càng thấy thấm, càng nghe em càng thấy tuyệt. Nhưng câu từ buồn quá, tâm tư khiến lòng người chựng lại đôi phút…
Người viết chắc hẳn đã từng có một tình yêu đẹp lắm, để rồi chỉ còn là quá khứ. Em chợt nhận ra rằng nếu là quá khứ nghe còn nhẹ nhàng chứ là dĩ vãng, liệu rằng người ta còn nhớ hay chăng? Quá khứ thì có thể kể lại, có thể nhớ lại được chứ dĩ vãng thì chẳng phải đã được người ta cất chặt trong ngăn tủ không muốn lôi ra.
“Lúc nào thấy nhớ/Hãy gọi cho anh/Hãy gọi cho anh/Cả khi không nhớ”. Tình yêu thì không cần đến sự rảnh rỗi hay lí do, chỉ cần có sự liên kết là đủ khiến lòng người thoả nỗi niềm. Điều anh cần không phải sự nhớ nhung mà chỉ là cuộc gọi, đơn thuần, để nhắc nhở sự tồn tại của nhau…chứ đừng quên như một thước phim nhanh.
Không hiểu là do cách anh dùng từ hay cái tâm tư em thấm được mà em cứ thấy nỗi buồn dày lên gấp đôi. Người ta sẽ chẳng thể hiểu được nếu như chưa một lẫn “lỡ bước”, chưa một lần “say” “mắt ướt”, chưa một lần…”mất nhau”. Để rồi người thở dài khi nghĩ lại “một quán nhỏ” và “nụ hôn đầu”, những thứ từng nồng cháy với tình yêu, nay lại nguội lạnh trong ngăn tủ dĩ vãng.
Không ai khác mà là em, là người hiểu những tâm sự đó bởi câu chuyện như kể về bản thân em vậy. Câu chuyện của em không đớn đau và đầy hận thù. Chỉ có sự nuối tiếc về những chuyện ta lỡ dang dở như anh. Chỉ có những hoài niệm và kí ức chẳng thể lấy lại được.
Bài thơ không dành cho những người đang yêu, nó dành cho những kẻ cố chấp, những kẻ nuôi ảo mộng về quá khứ, những kẻ như…em! Nhưng em chẳng muốn mãi nuôi một ảo tưởng mãi, em chỉ muốn sống với thực tại, theo đuổi, lang thang mãi cũng những con chữ để kiếm tìm cho mình một sự đồng điệu!
Khánh Linh