Tháng Bảy ngủ rồi, ai mượn anh đi
nhạt nhòa lối cả vùng mờ cỏ úa
hạt nước rơi nghiêng nhắc mình không còn nữa
vỡ tan rồi
ngàn mảnh phủ kín đêm?

Kỉ niệm nào làm ướt tay em
chảy loang cả tiếng dương cầm thổn thức
ước gì giờ đây trái tim anh hiểu được
triệu triệu hạt rơi lọt thõm khoảng vô cùng…

Chẳng ai mong chọn một kết thúc buồn
để khơi nguồn những dòng thơ biết khóc
chẳng ai muốn yêu để mong rồi cô độc
lênh đênh nghìn năm…
thuyền độc mộc chở nỗi thương mình…

Angelas

Leave a Reply