Thôi em mệt rồi anh cho em nghỉ đi
Những buổi chiều rong chơi cho em xếp lại thành kỷ niệm
Lỗi lầm dồn cả cho em, người con gái luôn một lời lấp liếm
Hết yêu anh, nhưng tim thì, buốt nghẹn vì nhớ đến anh.

Em có lý do để đứng trước mặt anh mà loanh quanh
Để được yêu hỏi thế gian ai mà không muốn
Nhưng em có lý do của em, bởi tình yêu, không đúng sai, không sớm muộn
Lỗi do ông trời bắt chúng mình phải nợ nhau.

Bắt chúng mình cắn cảu những nỗi đau
Rất yêu nhau mà không nên chồng vợ
Lễ lạt đã ướm xong giờ thay bằng cả một chiều mưa tan hoang đổ vỡ
Em về xếp lại tim mình bằng những nợ nần đến khi chết vẫn chưa trả đủ cho anh.

Em phải dừng lại không phải hết yêu mà bởi những thứ xung quanh
Đời tự dưng biến em thành con rối
Anh ơi sao em không phải là đàn ông mà lại là đứa cón gái mỏng manh và yếu đuối
Không dám vứt bỏ lễ giáo tầm thường để đi lấy chồng, người đó chính là anh.

Thôi em mệt rồi, em muốn dừng thật nhanh
Em lại quay về phận đa đoan, yêu đương lần nào cũng cay nghiệt
Phía cuối con đường em yêu là lời chia tay cùng những món quà ném đi vô cùng cay nghiệt
Dù em luôn mơ rằng, đám cưới mình, anh là chú rể, mà sao không được anh ơi?
Thanh Tuấn

Leave a Reply