Có một người dù biết phải rời xa
Chẳng chung ngõ chung mái nhà êm ấm
Nhưng em trót khắc vào tim sâu đậm
Để bây giờ sao ngăn cấm nhớ thương
Dòng đời trôi một cách quá vô thường
Chẳng để ý chuyện yêu đương nhân thế
Có lẽ vậy nên đời nhiều dâu bể
Em lướt qua tưởng ngạo nghễ.. ai ngờ..
Tiếng sét tình làm lỗi nhịp vần thơ
Để năm tháng cứ hững hờ đi vội
Tơ ai buộc mà lòng vòng muốn rối
Gỡ dùm ra kẻo tội kiếp má hồng
Sáo hững hờ nên sáo vội sang sông
Duyên ngang trái anh làm chồng kẻ khác
Em hụt hẫng đưa chân mình đi lạc
Chiều hoàng hôn nhặt những xác lá gầy
Có một người em biết chẳng chung tay
Chẳng chung khổ,chung những ngày phía trước
Nhưng chẳng thể ép tim mình quên được
Vẫn thương hoài dù vết xước hằn sâu
Bichsen