cô gái bên cửa sổ

Hai mươi tuổi em yêu anh. Đó là mối tình đầu cũng là mối tình mà em dùng tất cả mọi cảm xúc ngây ngô lẫn vẹn nguyên để trao đi. Thật ra trong mối tình ấy, cả anh và em đã rất hạnh phúc cho dù kết quả cuối cùng vẫn là rời xa.

Không phải anh không tốt, cũng chẳng phải vì em thay lòng. Tình yêu của cả hai đứa mình đến rất tự nhiên, dù chưa từng nói một lời yêu nào (theo như người ta vẫn thường gọi là lời tỏ tình) nhưng rồi mọi thứ cứ như một định mệnh. Nhẹ nhàng, tự nhiên bên nhau, chăm sóc và lo lắng cho nhau. Như những mối tình khác, lúc mới yêu thì ngọt ngào và tràn đầy những cảm xúc không tên khiến cả hai hạnh phúc đến mụ mị. Tất nhiên là cũng có những lúc không vui, giận hờn nhưng chẳng phải người đời luôn nói “thương nhau lắm cắn nhau đau” hay sao. Những điều ấy cũng có thể coi là vài loại gia vị cần thiết cho tình yêu mà cả hai cần phải nếm thử.

Thế rồi bỗng một ngày chúng ta nhận ra người này không còn thuộc về người kia nữa. Trái tim bỗng dưng lạnh nhạt hẳn khi nghĩ về nhau. Tình yêu bỗng trở nên xa vời và khoảng cách giữa hai người dần dần xuất hiện. Rồi chúng ta cũng chia tay nhẹ nhàng như cái cách chúng ta lựa chọn bên nhau và yêu nhau.

Em chẳng thể giận anh. Mặc dù ngày chia tay ấy nước mắt em rơi, tiếng nấc nghẹn đắng trong lồng ngực ở một góc nhỏ quen thuộc mà anh chẳng bao giờ có thể nhìn thấy. Rồi những đêm mất ngủ vì nhớ, vì cô độc, vì cảm giác không còn người thương ở bên cạnh nữa. Vô cùng đáng thương. Những lúc tâm hồn trôi dạt về nơi nào đó, vì ai kia cũng khiến em mệt nhoài trong vô vọng. Nhớ và quên, yêu và hận vẫn luôn dằn vặt trái tim chúng ta đầy mệt mỏi và đau khổ khi màn đêm buông xuống.

Em biết trái tim mình vẫn còn yêu anh đến tận cả ngày thứ một trăm lẻ một anh ra đi, nhưng em sẽ chẳng bao giờ nói ra vì lúc ấy trái tim anh, tình yêu của anh đã không còn thuộc về em nữa, thì em làm gì còn cái quyền để đòi hỏi, để giải bày, để níu kéo.

Khóc lóc cầu xin ư? Lòng kiêu hãnh của một cô gái trẻ có tự trong không cho phép em làm vậy. Em cần tình yêu, cần anh chứ không cầu xin để có được nó, không cần sự bố thí hay thương hại của bất kỳ một ai cả. Cho dù là anh.

Ngày thứ hai trăm sau chia tay, nghe nói anh có bạn gái mới, em bật cười chua chát. Thì ra người buông tay được là người dễ thoát khỏi nỗi buồn và sẵn sằng tìm thấy hạnh phúc mới. Nhưng tại sao em lại không thể làm được? Cho dù em tự dằn lòng mình là hãy quên anh đi…

Ngày thứ ba trăm hai mươi sau chia tay, vô tình em và anh gặp nhau tại một quán cũ thân thuộc. Em đến đây như một lần cuối cùng cho phép mình lưu luyến về người thương trong quá khứ để rồi qua ngày mai em sẽ thôi không nhớ anh như nhớ người yêu nữa. Tất cả những gì thuộc về anh em sẽ gạt bỏ hết, gạt hết vào dĩ vãng. Em phải sống, sống cho chính mình, cho những người yêu quý em. Họ luôn mong em bình yên và hạnh phúc.

Hai người từng yêu nhau gặp lại nhau, điều khiến em sợ hãi nhất không phải là sự làm lơ như hai người xa lạ mà là bình tĩnh chào nhau và hỏi một câu “Dạo này, em có ổn không?” Thật sự em rất sợ câu hỏi ấy. Ổn hay không em nào dám nói thật ra. Em nào còn được cái đặc quyền buồn thì khóc trên vai anh, vui thì cùng anh chia sẻ, đôi khi giận hờn vu vơ lại làm nũng rồi cười lén lút trong bụng khi được anh dỗ dành. Bây giờ, vào lúc này em nói không ổn thì anh sẽ nghĩ sao đây?

Em chưa thể quên cuộc tình của hai người?

Em còn yêu anh và chẳng thể nào buông tay?

Em cứ sống mãi trong quá khứ xa xôi mà anh đã xem là dĩ vãng vẫn chưa thoát ra được?

Em yếu đuối, ngốc nghếch và thật đáng thương biết bao?

Nếu được nói,em rất muốn nói rằng đừng hỏi em có ổn không vì em thật sự đang rất không ổn. Nếu anh chịu nhìn vào mắt em, sẽ thấy được sự cố gắng quật cường, vỏ bọc mạnh mẽ em tự tạo trong ấy, vẻ đau đớn và nổi nhớ quay quắt đến mị lòng dành cho riêng anh.

Đừng hỏi em có ổn không? Khi tình yêu cả hai đã không còn, khi anh chẳng thể nào là anh của ngày xưa được quyền nhìn đến, chạm đến con người thật, sự yếu ớt của em nữa. Anh bây giờ mãi mãi chỉ đứng bên ngoài lớp gai xù bảo vệ do em tự tạo ra và luôn nghĩ rằng “Chắc cô ấy sống rất tốt.” mà chẳng phải là “Cô ấy cố mạnh mẽ như vậy không mệt sao?

Đừng hỏi em có ổn không? Bởi vì câu nói ấy chẳng khác nào là vết dao sắc cứa vào tim em khi mà em vẫn còn yêu anh như thế. Trong âm thầm và lặng lẽ. Người ta thường nói tình yêu không có lỗi, lỗi do lòng người, và em cũng cảm thấy có lẽ lỗi là ở chính em, hoặc chính anh vì không biết giữ tình yêu nhỏ bé của cả hai để nó trôi dần, trôi dần theo năm tháng.

Ngày thứ bốn trăm, em đã thôi không nhớ về anh nữa. Cuộc sống của em trở về những tháng ngày trầm lặng và yên ổn hệt như những gì emđã chứng tỏ trong ba trăm chín mươi chín ngày trước đó. Đi làm vào mỗi sáng, tối vẫn thường đi cà phê với đám bạn hoặc một mình. Đi chợ cuối tuần, tự nấu cho bản thân một bữa ăn ngon, nghe những bản nhạc tình yêu mà giới trẻ cuồng nhiệt, để rồi bật khóc vì những lí do ngớ ngẩn. Nhưng với em thật sự mà nói những ngày như vậy đã là ổn lắm rồi. Em chẳng rõ đến bao giờ trái tim mới thật sự có thể buông nhưng lúc này đây mỗi khi nhắc đến anh, nhớ về anh nó đã đã ổn không còn nhói đến mức ngạt thở. Tình yêu phải được vun đắp từ hai phía mới có thể tồn tại, chỉ mình em cố gắng thì dù có sâu đậm thế nào theo thời gian nó cũng sẽ… nhạt dần… nhạt dần… và biến mất.

Em tự nhủ với bản thân rằng nếu lần sau có gặp lại anh trên đường đời tấp nập vẫn hy vọng anh đừng hỏi “Em có ổn không?” Vì với em bây giờ đã khác. Em vẫn ổn dù không còn anh ở bên, dù tình yêu đã mất…

Thật đấy!

Junne

Leave a Reply