>>> CUỘC TÌNH GIẤU KÍN TRONG ĐÊMPHẦN 1
>>> CUỘC TÌNH GIẤU KÍN TRONG ĐÊMPHẦN 2
>>> CUỘC TÌNH GIẤU KÍN TRONG ĐÊMPHẦN 3
>>> CUỘC TÌNH GIẤU KÍN TRONG ĐÊMPHẦN 4
>>> CUỘC TÌNH GIẤU KÍN TRONG ĐÊMPHẦN 5
>>> CUỘC TÌNH GIẤU KÍN TRONG ĐÊMPHẦN 6
>>> CUỘC TÌNH GIẤU KÍN TRONG ĐÊMPHẦN 7
>>> CUỘC TÌNH GIẤU KÍN TRONG ĐÊMPHẦN 8
>>> CUỘC TÌNH GIẤU KÍN TRONG ĐÊMPHẦN 9

https://youtu.be/HudCTxa7zCk
CUỘC TÌNH GIẤU KÍN TRONG ĐÊM – Phần 10 qua giọng đọc MC Thanh Mai

Cũng đêm hôm đó, có một cô gái khác cứ chập chờn với giấc ngủ không thành. Nằm kế bên Thùy nhưng Liên chẳng thể nào ngủ được. Nước mắt cô gái trẻ ấy cứ chảy dài, chốc chốc lại phải lau đi, cố mím môi cắn răng cho không bật lên thành tiếng. Nhưng dĩ nhiên, Thùy vẫn biết. Lại một đêm nữa Duy không về nhà và cái cảm giác bị hắt hủi với Liên vì thế càng lớn hơn.

Thùy quay sang vỗ nhẹ vào lưng bạn:

– “Liên, đừng khóc nữa. Hãy nghĩ mọi chuyện tích cực lên. Ông Duy đúng là loại đàn ông ngu ngốc nên mới không nhận ra giá trị của cậu thôi. Rồi nhất định sẽ có một người yêu thương cậu hơn tất cả”

– “Nhưng tớ yêu anh Duy. Tớ yêu anh ấy thật sự, cậu hiểu không? Những dịu dàng, tình cảm, sự ấm áp của anh ấy làm cho tớ không thể nào ngừng nhớ, ngừng yêu được. Tớ đã rất hi vọng vào mối quan hệ này. Tớ giống như người vừa bám được vào một cánh tay kéo mình lên từ vực thẳm thì đột ngột người đó lại buông tay, nên càng đau hơn”

– “Tớ hiểu nhưng…”

Thùy còn chưa nói hết câu thì Liên đã bật lên khóc nức nở:

– “Có phải là tớ rất đáng khinh bỉ nên mới không xứng đáng có được tình yêu của anh Duy không?”

Thùy ngồi dậy, ôm lấy bạn vỗ vào lưng an ủi:

– “Không, điên à, Liên đừng có nghĩ như thế. Không phải vậy đâu. Giờ cậu phải vui lên, tiếp tục vui vẻ để tìm kiếm cho mình cơ hội khác chứ cứ mãi thế này sao được”

– “Liệu… anh Duy và cái người gì đó có chia tay không? Anh ấy có bạn gái nhưng chắc gì họ đã mãi hạnh phúc, đúng không Thùy? Tớ sẽ đợi anh ấy, biết đâu một ngày nào đó họ chia tay và khi đó anh ấy sẽ quay về với tớ?”

Nhìn vào đôi mắt đang ánh lên những tia hi vọng sau biết bao đổ vỡ, cay đắng trong lòng đó, Thùy không nỡ lòng nào dập tắt đi chút tia sáng mong manh ấy nên cũng đành thuận theo ý bạn. Biết là cổ vũ bạn theo hướng nó chẳng có lợi gì, sẽ chỉ làm tốn thêm thời gian tuổi trẻ của Liên nhưng mà chí ít là Liên cần thời gian để bình tâm lại. Giờ nói cho Liên biết việc anh Duy có vẻ như vô cùng, vô cùng yêu thương người con gái kia thì chẳng khác nào tiếp tục dồn Liên xuống vực.

– “Ừ, cũng có thể. Cuộc đời mà, ai nói trước được điều gì”

Liên reo vui lên:

– “Đúng rồi, giờ tớ sẽ cố gắng thật xinh đẹp, vui tươi, hồn nhiên, không gây áp lực cho anh Duy nữa, để anh ấy không giữ khoảng cách với tớ. Sau đó, tớ sẽ chờ đợi anh Duy. Nhất định là vậy”

– “Ừ, vậy giờ đi ngủ cho xinh gái nha Liên xinh đẹp”

Cả hai cùng cười vui vẻ. Thùy tắt điện đi, trong lòng ngổn ngang trăm mối tơ vò, thương cho cô bạn thân!

***

Gần 1 tháng sau đó, Duy gần như “chuyển hộ khẩu” qua nhà Thương. Họ cùng nhau đi ăn uống, xem phim, hẹn hò… làm biết bao nhiêu việc đáng yêu của một cặp đôi tình nhân đang ngập tràn hạnh phúc. Họ cố gắng dành cho nhau những điều tuyệt diệu nhất, bù đắp lại cả chặng đường xa cách. Mỗi ngày bên nhau lại cảm thấy tình yêu của ngày hôm qua hình như còn hơi ít.

Về phần mình, Duy thực sự trở thành một “con nghiện”. Anh nghiện bạn gái tới mức Quân toàn trêu chọc là “bị bỏ bùa” chứ không thấy ai yêu mà tối ngày mong ngóng phải được nhìn thấy mặt nàng thì mới có sức lực làm việc khác. Nhiều hôm đang giữa trưa nắng, Duy phóng xe từ cơ quan về nhà bạn gái, mở cửa lao vào, hớt hải tìm thấy cô bạn gái đang ngủ trưa trên giường, xông tới, hôn ngấu hôn nghiến tới cả chục phút. Sau đó chẳng cả kịp đợi cô bạn gái hiểu được cơn cuồng phong bão tố hôn tới tấp vừa rồi là gì thì Duy đã cuống hết cả lên:

– “Anh nhớ em quá nên về hôn một cái rồi mới đi được. Thôi em ngủ đi. Anh phải đi ký hợp đồng với khách đây. Sắp muộn rồi. Ngủ đi, tối về bọn mình lại chơi trò khác nhá. À, tối nay anh sẽ mặc màu hồng nhé”

Duy nháy mắt thông báo về bộ trang phục “kiệm vải” mà tối nay mình sẽ trưng ra, đồng nghĩa với việc gửi đi một “giao kèo” về cái màn ân ái đợi chờ sau một ngày. Nói rồi Duy lao đi nhanh y như cái lúc mà anh đến, để lại Thương trên giường mặt ngẩn tò te sau một màn hôn cuồng nhiệt tới mức không kịp thở. Phải tới lúc cánh cửa nhà bị khóa lại rồi Thương mới cười nghiêng ngả vì giờ mới tỉnh ngủ và hiểu được cái sự đáng yêu không thể tả nổi của anh chàng người yêu kém tuổi.

Riêng về chuyện chăn gối, Duy có vẻ như vẫn chưa hạ nhiệt chuyện bị mê luyến bởi Thương. Hầu như hôm nào trước khi đi tắm, Duy cũng đều tần ngần mở tủ, nhìn bộ sưu tập quần chip của mình được treo ngay ngắn trong tủ rồi “cà khịa” bắt Thương chọn màu. Cứ mỗi lần anh làm thế là Thương lại bật cười, vừa thích thú, vừa ngượng ngùng. Mỗi cuộc “yêu đương” giữa họ vẫn đầy cảm xúc và cả sự đê mê. Duy luôn biết cách để người mình yêu được hạnh phúc. Sự hòa hợp trọn vẹn cả về thể xác lẫn tinh thần khiến họ mỗi ngày càng yêu nhau nhiều hơn.

Tất nhiên, xen lẫn vào những buổi tối hoan ca ấy, cũng có những khoảng lặng đầy trân trọng. Cũng có những đêm nằm cạnh nhau, họ chỉ dành cho nhau những cái ôm, hôn và thì thầm to nhỏ, bàn tính những câu chuyện tương lai tuyệt đẹp!

Hôm nay tan làm, Duy vội vàng về nhà của Thương để cùng cô tới một nơi. Hai người sang nhà chị Trang, chị gái của Thương để ăn cơm. Kể từ lần gặp lại nhau đến giờ, cũng vài tháng trôi qua rồi nhưng phải giờ mới chính thức chào hỏi chị Trang. Trong lòng Duy háo hức lắm. Không chỉ là ra mắt đằng nhà vợ mà gặp lại người chị đáng kính năm nào cũng khiến Duy mong chờ.

Tới nơi, người ra đón Duy đầu tiên là Tít. Thằng bé giờ cao lớn lắm, cũng chẳng ai gọi là Tít nữa mà gọi tên thật là Khôi Nguyên. Mặc dù xa cách nhiều năm nhưng Khôi Nguyên gặp lại người thầy giáo năm xưa vẫn thích thú y như ngày nào:

– “Cháu chào chú Duy, em chào thầy Duy”

Duy vỗ lên vai chàng trai mới lớn ấy, giọng nói có xen chút xúc động:

– “Nếu không phải gặp ở đây, có lẽ chú đã không thể nhận ra cháu rồi. Tuyệt lắm, chàng trai, trông rất bản lĩnh và mạnh mẽ”

Ngay sau đó, chị Trang bước ra, tay vẫn còn đang bế bồng đứa con út. Nhìn thấy Duy, đôi mắt Trang có chút long lanh, ngấn lệ, cố kìm nén để không khóc:

– “Chào em, đã lâu quá rồi”

Duy cũng cảm nhận được sự xúc động đó. Bởi vì họ không đơn thuần là người quen cũ gặp lại. Cả Trang và Duy đều hiểu, sự trùng phùng ngày hôm nay đánh dấu cả một chặng đường đầy những bi thương, đau khổ mà Thương đã trải qua. Duy của lúc này là hiện thân của những gì đẹp đẽ nhất mà Thương được đón nhận. Trang xúc động bởi vì thương em gái mình, và cũng xúc động bởi vì mừng cho em. Tìm được một chàng trai vẫn vẹn nguyên yêu thương dành cho Thương sau biết bao biến cố, đổ vỡ như thế này chẳng phải là cuộc đời đã ưu ái với Thương rồi đó sao:

– “Em chào chị! Lâu quá rồi, ơn trời là chị và gia đình mạnh khỏe. Em thực sự rất vui”

Duy chủ động bước tới ôm lấy chị Trang, sau đó đưa tay bế cô bé con trên tay chị vợ tương lai, cưng nựng:

– “Chu choa, xinh xắn quá. Bao giờ chú mới có một cô nhóc đáng yêu như thế này để bế bồng đây”

Trang cười khích lệ:

– “Cô chú muốn thì nhanh lên thôi”

Duy quay sang thì thầm, nói nhỏ vào tai Thương:

– “Em nhớ sinh cho anh mấy đứa như này nhé, đáng yêu quá đi mất”

Thương bấu nhẹ vào tay Duy, mắt lườm yêu:

– “Anh đấy, đang chỗ đông người toàn nói chuyện không đâu”

Duy lập tức chuyển chế độ nghiêm túc. Trang nhìn hai đứa, mỉm cười, trong lòng tự nghĩ: “Đúng rồi, đây mới chính là những gì chân thực nhất của tình yêu chứ. Không phải là những cái phù phiếm như suốt cả thanh xuân tuổi trẻ mà Thương bên Huy”.

Bữa cơm hôm đó diễn ra ngập tràn tiếng cười. Mọi người cảm thấy rất vui vẻ, nhất là những màn thể hiện tình yêu của Duy với Thương, vừa hài hước, vừa sâu sắc lại cực kỳ thú vị. Ban đầu, mẹ Thương còn cảm thấy có những khoảng cách. Bà vẫn ái ngại, thương con gái mình. Đã 1 lần dang dở, cuộc tình bây giờ với Duy lại có cách biệt tuổi tác. Hơn nữa chàng trai này lại ưu tú, điển trai, cũng có chút sự nghiệp rồi nên bà càng lo. Nhưng thấy Trang liên tục vun vào, lại còn ca ngợi tình yêu của hai đứa nó, mẹ Thương cũng vì thế mà nhẹ lòng hơn đôi chút.

Gần 10h đêm, Duy và Thương xin phép ra về. Trong lúc Thương vẫn còn mải chào tạm biệt mẹ và bị bám bởi mấy đứa trẻ thì Trang chủ động bảo:

– “Duy ơi, chị em mình xuống sảnh trước đợi Thương đi, tiện hóng gió một chút”

Hiểu ý đồ của chị vợ tương lai, Duy lập tức đồng ý.

Ngồi ở chiếc ghế đá ngay dưới sảnh tòa nhà chung cư, Trang nhìn Duy rồi nghẹn ngào nói:

– “Gặp lại em thế này, chị xúc động lắm Duy ạ. Chị thực sự không biết phải nói gì với em vào lúc này ngoài lời cảm ơn. Cảm ơn vì em đã không màng những gì mà Thương phải trải qua, vẫn dành cho con bé một tình yêu thương sâu sắc đến như vậy. Chị đương nhiên tin tưởng em. Chỉ có một vài điều chị muốn chia sẻ, mong rằng em hiểu và yêu Thương hơn”

– “Dạ vâng, chị nói đi ạ”

– “Chuyện năm xưa, Thương quyết định dừng lại với em, không phải vì con bé tham phú phụ bần hay là chỉ muốn hưởng cuộc sống giàu sang đâu. Hồi đó, bố chị bị bệnh buộc phải tiến hành phẫu thuật ghép tạng. Mà những điều đó đều do một tay Huy giúp đỡ. Em ở bên Thương chắc cũng hiểu, con bé nặng tình với gia đình như thế nào. Hơn nữa, vì chuyện của chị, năm xưa chị từng làm điều khiến bố mẹ phải dơ xấu, bố mẹ chị đã phải chịu bao điều tiếng vì chị nên đến lượt Thương, con bé không dám làm điều gì trái với mong muốn của bố mẹ nữa. Âu cũng là lỗi của chị mà ra. Giờ mỗi lần nghĩ lại chị vẫn hối hận vì đã tự làm khổ đời mình rồi lại còn làm khổ đời em gái mình nữa. Lúc đó Thương nó cũng đã muốn bùng cháy, muốn bất chấp tất cả để đến với em đó. Nhưng vì sức khỏe của bố chị mà nó không dám nữa. Chị nói để em hiểu hơn chứ chị tin rằng em bây giờ vẫn chẳng màng những gì đã xảy ra thì chắc chắn tình yêu em dành cho Thương phải rất lớn rồi”

– “Cảm ơn chị đã tin tưởng và ủng hộ em. Những gì diễn ra của 5 năm qua, em không bận tâm. Gặp lại Thương, em chỉ có cảm giác đang viết tiếp câu chuyện ngày đó hai đứa em còn bỏ dở. Tuyệt nhiên những người đã đi qua đời cô ấy, những danh phận gì gì đó em không thấy nó là vấn đề trong hiện tại này của hai đứa. Em mong chị ủng hộ hai đứa em. Mà còn chuyện này nữa. Em biết mẹ có thể sẽ có rất nhiều những lăn tăn, trăn trở. Mẹ sẽ có chút hoài nghi, e ngại việc em kém tuổi Thương. Vì thế, mong chị hãy tác động giúp em, để mẹ hiểu rằng em thực lòng yêu Thương và muốn cùng cô ấy xây dựng gia đình như thế nào”

Trang gật gù, phải tới vài chục giây mới nói tiếp được bởi cổ họng cứ nghẹn lại:

– “Tất nhiên rồi, chị nhất định sẽ làm như vậy. Em có thể yên tâm. Mẹ giờ cũng tin tưởng chị lắm. Mà chị tin, nhìn cách mà em yêu thương, chăm sóc cho con bé, mẹ sẽ hoàn toàn ủng hộ thôi”.

Vừa lúc này, Thương cũng xuống tới nơi. Cô ngoái trước nhìn sau tìm Duy. Nhìn thấy vậy, Duy vội vàng xin phép:

– “Chị, em xin phép về nhé. Thương đang dáo dác lên tìm em rồi kìa. Em lên với cô ấy đây ạ. Em mà không mau xuất hiện là vợ em sẽ lo sốt vó lên đó”

Duy lém lỉnh, hài hước như thế khiến Trang cũng phải bật cười.

– “Ừ, hai đứa về đi. Mà nhanh nhanh xúc tiến đi, cho chị còn ăn cỗ”

Duy vẫn không ngừng táo bạo, bộc bạch luôn:

– “Vâng chị, em cũng mong ngóng lắm rồi. Em hứa sẽ đẩy nhanh tiến độ để chị không chỉ được ăn cỗ, mà còn được lên chức bác và bế cháu luôn. Em về chị nhé” Duy hớn hở chạy về phía Thương, ôm chầm lấy cô từ phía sau khiến cô giật nảy mình. Cả hai nắm tay nhau đi về phía tầng hầm lấy xe. Đứng từ xa nhìn lại, những giọt nước mắt đã lăn dài trên má Trang, cô hạnh phúc vì biết, em mình đã tìm được hạnh phúc!


Những ngày dài hạnh phúc ấy cứ êm đềm diễn ra. Gần 7h tối, Duy tan làm, về thẳng nhà của Thương. Chỉ mới dặt chân vào phòng khách thôi đã thấy mùi thơm của thức ăn lan ra khắp phòng. Duy đóng cửa thật nhẹ lại, rón rén đi vào để Thương không phát hiện ra.

Thương đang nấu cơm trong bếp, tiếng hát còn véo von. Duy nhè nhẹ tiến đến phía sau, luồn tay, ôm lấy vòng eo nhỏ gọn của cô, kéo sát về phía mình. Anh dụi gương mặt mình vào má, vào phần cổ, vào mái tóc mềm mại của cô:

– “Con gái nhà ai mà vừa xinh, vừa đảm đang thế này, phải bắt về làm vợ thôi”

Thương hơi nhột vì những cái chạm gợi cảm đó của Duy. Cô tắt bếp, quay người lại, choàng tay lên cổ Duy, hôn anh một cái:

– “Cái con người dẻo mỏ này. Anh như thế này mà bảo suốt 5 năm xa nhau không yêu ai thật sao?”

– “Ơ thật, anh chỉ dẻo mỏ, chỉ hừng hực khí thế được với em thôi đấy”

– “Thật á?”

– “Thật, giờ người khác có mà nằm sẵn trên giường mời anh đây cũng chẳng thèm. Chỉ nghiện cái bà chị này thôi”

Nói rồi, Duy bế bổng Thương lên, đặt cô ngồi lên chiếc bàn ăn và bắt đầu nụ hôn. Chiếc lưỡi luồn lách, thừa dịp tiến vào trong khuôn miệng. Thương lập tức lại bị dẫn dụ bởi thứ cảm xúc mãnh liệt như lửa này. Duy từ từ ngả ra, hạ thấp trọng tâm của đôi tay nâng đỡ, để Thương nằm lên chiếc bàn. Anh vừa hôn, tay vừa cởi chiếc khuya áo trên người mình ra, nhoắng 1 cái loạt cúc đã toang hoác, lộ ra phần thân thể.

Tới lúc này Thương phải ngăn Duy lại, cô đẩy anh ra, ngồi dậy, hai tay dùng lực bẹo má của Duy:

– “Cái con người này, thật không thể nào chịu nổi. Anh nhìn đi, giờ là mấy giờ? 7h tối, anh hiểu không? Mới có 7h tối”

Thương nhấn mạnh đi, nhấn mạnh lại về cái giờ giấc để nhắc nhở Duy về việc lúc này không phải là thời điểm cho chuyện đó. Nhất là khi cả hai còn chưa ăn tối. Thế nhưng Duy vẫn nhõng nhẽo:

– “Anh đương nhiên biết bây giờ là 7h tối nhưng mà… thằng em của anh nó không biết, cái ham muốn của anh nó cũng không biết giờ đâu. Em đi mà bảo nó ấy”.

Không hiểu sao, cứ mỗi câu Duy thở ra là Thương lại không nhịn được cười. Cô nhảy xuống khỏi chiếc bàn, tay đóng cái cúc áo trên cùng của Duy lại, rồi dùng lực đùn cái tấm thân cao lớn ấy đi vào nhà tắm. Vừa làm cô vừa nói:

Duy bị tống vào trong đó, ngay lập tức Thương đóng cánh cửa lại. Tiếng Duy bên trong vẫn gào tướng lên:

– “Em ác thế, em chẳng thương anh gì cả. Anh cứ chờ đó, tí đến giờ ngủ thì em đừng có trách đấy nhé”

Chừng 20 phút sau, không thấy Duy í ới gì, Thương dọn bàn ăn xong hết rồi, bèn gõ cửa phòng tắm:

– “Anh ơi, xong chưa? Em mang đồ thay cho nè”

Vẫn không thấy trả lời, Thương buộc phải mở cửa đi vào. Cánh cửa hé ra, hoàn toàn không thấy Duy đâu cả. Thương còn chưa kịp hết hốt hoảng thì đã giật bắn mình khi thấy cả cơ thể to lừng lững từ sau cánh cửa lao ra, ôm chặt lấy mình. Cái kiểu ôm còn “hư hỏng” để cho cô thấy được những thứ nhạy cảm trên người Duy. Kèm theo đó, là một câu chọc ghẹo:

– “Bắt quả tang có yêu nữ xông vào nhà tắm định dở trò sàm sỡ với nam nhân đẹp trai, ngây thơ trong trắng”

Biết là Duy sẽ còn “lộng hành” nữa nên Thương phải lập tức chuyển tình thế. Cô cầm cả chiếc khăn lớn, quay người lại, làm động tác thật nhanh, ụp cả nó lên che đi tấm thân không áo không quần của Duy phía sau lưng mình. Sau đó, cô ném cho Duy đống quần áo thay, trong cái bộ dạng ngẩn tò te, đáng thương, tội nghiệp của anh chàng:

– “Được, vậy nam nhân đẹp trai mặc áo mặc quần vào rồi ra ăn cơm. Tối nay đừng có hòng động vào yêu nữ này nữa đấy”

Sau đó Thương đẩy Duy ra rồi bước ra ngoài. Duy đã định lao theo nhưng chợt nhận ra người mình hiện tại vẫn còn chưa mặc quần áo nên phải luống cuống mặc cho xong. Vừa mặc vừa gọi tới tấp:

– “Ớ, em giận đấy à? Anh đùa thôi mà”

Duy ra bàn ăn, thấy Thương đã dọn xong. Cô lườm Duy một cái rồi nói:

– “Anh còn làm gì đấy? Ra ăn cơm đi, em đói lắm rồi. Hôm nay em cũng có bài cần phải soạn để mai lên lớp nữa”

Thương cố làm mặt lạnh tanh rồi nhưng mà mấy cái câu Duy vừa nói lại khiến chút dũng khí của cô bay biến hết, thay vào đó là nụ cười bật lên thành tiếng:

– “Thôi được rồi, bản cô nương nể tình tha cho, ngồi lên ăn cơm đi. Hôm nay em bận thật sự đó”

– “Ơ, thế anh không được sơ múi gì thật à?”

– “Không! Em còn chưa phạt anh là may. Thôi ăn cơm đi”.

Sau bữa cơm, Duy dọn dẹp, rửa bát còn Thương vội ra bàn làm việc. Sáng mai cô có tiết dạy quan trọng nên cần phải chuẩn bị thật tốt. Hơn 2 tiếng đồng hồ mà Thương làm việc, Duy ngồi ở phòng khách, lăn lộn trên chiếc ghế sofa. Chốc chốc, anh lại vờ mò ra đứng phía sau Thương, bóp vai cho cô, ngó ngó vào màn hình máy tính xem đã xong chưa. Thấy Thương vẫn mải miết làm, Duy lại hậm hực ra ghế ngồi, quăng quật tấm thân của mình.

Gần 10h đêm, Thương còn chưa xong việc. Cứ thi thoảng cô lại thấy Duy “e hèm”, thở dài, làm rơi đồ… và vô số thứ âm thanh đánh động khác để cho Thương thấy sự tồn tại, chờ đợi, mong ngóng đến mỏi mòn của Duy.

Thương dừng tay lại, không làm việc nữa, cô quay sang nhìn Duy đang hờn dỗi, vật vã trên chiếc ghế sofa:

– “Anh đừng có thế nữa, chiếc ghế sắp bị anh quần nát rồi đấy. Anh cứ đánh động đủ kiểu như vậy thì em làm sao tập trung làm việc được”

Giờ mới thấy Thương chú ý đến mình, Duy lao ra, mặt mày hớn hở:

– “Em làm xong rồi hả? Em nhìn thấy đồng hồ không, 10h rồi, là 10h rồi đấy. Em trai anh nó bảo đến giờ cần đi ngủ rồi”

Bị Duy dùng lại cái bài ban nãy, Thương lại phì cười. Cô tát nhẹ vào gương mặt của Duy:

– “Cái đồ xấu xa này”

Duy làm nũng:

– “Nhé, đi ngủ thôi, anh sắp không chịu được rồi”.

Sau cái gật đầu của Thương, Duy hú hét lên, tay thì bế Thương lao về phía phòng ngủ bằng thứ tốc độ ánh sáng. Gương mặt hớn hở, phấn khích đó của Duy càng làm Thương thấy yêu hơn bao giờ hết.

Lại một cuộc truy hoan nữa diễn ra. Duy lại đưa Thương chạm “đỉnh” của sự thỏa mãn. Cả hai quấn lấy nhau, quằn quại trên chiếc giường êm ái đó. Tàn cuộc, Duy vuốt ve thân hình của Thương:

– “Anh nghĩ bọn mình nên mua một chiếc giường rộng hơn”

– “Để làm gì vậy, em tưởng anh muốn chúng mình phải gần nhau hơn chứ”

– “Không, anh muốn được thoải mái quẫy đạp, lăn lộn, làm đủ mọi trò trên giường này…”

Thương cốc nhẹ vào đầu Duy:

– “Cái đồ không biết xấu hổ này, mấy chuyện như thế mà cũng nói ra miệng được là sao?”

– “Ơ, có gì đâu, mình là vợ chồng đến nơi rồi còn gì, còn ngại gì mấy cái đó. Những gì của anh, em đều nhìn thấy, mà của em thì anh cũng chiếm lấy cả rồi, còn phải ngại gì nữa”

Thương không đáp lời, nằm quay lưng về phía ngược lại cho khỏi mỏi. Duy hôn lên vai Thương, thủ thỉ:

– “Em, hay là mình cưới nhau đi, được không? Anh muốn hai đứa mình chính thức trở thành vợ chồng”

Đến câu chuyện nghiêm túc này, Thương không thể làm ngơ được. Cô quay lại, đắn đo:

– “Còn khoảng 2 tuần nữa là đội Thùy và Liên thực tập xong ở chỗ anh nhỉ?”

– “Ừ! Hay là đợi tới lúc đó, chúng mình chính thức công khai mọi chuyện, sau đó đợi 2 đứa thi tốt nghiệp xong thì cưới nhé. Anh không muốn chờ thêm nữa đâu”

Thương vẫn có những nỗi lo lắng, sợ hãi trong lòng nhưng trước sự háo hức này của Duy, cô không muốn anh cảm thấy buồn nên cũng nhận lời:

– “Vậy được, đợi tới hôm đó rồi chúng mình công khai”.

Cả hai ôm lấy nhau, nói dăm ba câu chuyện, Duy vẫn tiếp tục cái điệp khúc anh sẽ khiến em đẻ cả đội bóng luôn… khiến cô cười ngặt nghẽo. Sau đấy, họ chìm dần vào giấc ngủ!

***

Trời sáng, Thương dậy sớm hơn, đang chỉnh trang lại trang phục để chuẩn bị tới trường thì có điện thoại. Người gọi đến là Thùy:

– “Thùy à, cô nghe đây”

– “Cô ơi, hôm nay cô có đến trường không ạ?”

– “Cô có, sao thế em?”

– “Cô có tiết dạy ạ?”

– “Ừ”

– “Vậy xong việc, cô và em gặp nhau một chút được không cô. Em có chuyện này bế tắc quá, muốn tâm sự với cô”

– “Được, vậy tầm 11h nhé. Em tới nhà hàng cà phê, cơm văn phòng ngay trước cổng trường mình ấy. Dạy xong cô sẽ qua. Ăn cơm trưa luôn em nhé”

– “Dạ vâng”

Vừa tắt điện thoại đi, Thương hơi ngẩn người ra một chút vì linh cảm thấy có chuyện gì đó không được suôn sẻ. Một nụ hôn bất ngờ được đặt lên má Thương. Duy đã dậy từ bao giờ, đứng ôm lấy cô:

– “Em làm gì mà mặt nghệt ra thế? Vẫn chưa hết mê mẩn vì đêm qua à?”

Thương chẳng có tâm trí đâu với mấy câu tán gẫu đó của Duy. Đầu óc cô lúc này chỉ bị phân tán bởi chuyện với Thùy. Thương vội vã trả lời:

– “Anh chuẩn bị đồ rồi đi sau nhé. Em tới trường không muộn”

– “Trưa anh qua đón em đi ăn nhé”

– “Thôi, em bận rồi. Em có hẹn, có gì tối về em kể cho anh nghe. Em đi đã nhé”

***

Sau bữa trưa cùng nhau, Thùy ngần ngại mãi mới có thể mở lời:

– “Cô ơi, em đang lo quá cô ạ. Chuyện của Liên ấy. Anh Duy từ chối không yêu Liên. Anh ấy nói có bạn gái rồi, mà còn đang giai đoạn mặn nồng, thăng hoa nữa cơ. Từ hôm anh ấy chính thức từ chối Liên tới giờ, hầu như hôm nào anh ấy cũng tránh mặt Liên, không về nhà. Anh ấy càng làm thế thì cái Liên nó lại càng nghĩ ngợi. Em đang khó xử quá”

Nghe Thùy nói thế, Thương bây giờ mới là người đang rối bời, cô vẫn phải cố tỏ ra bình thường để hỏi chuyện:

– “Vậy, tâm trạng của Liên bây giờ ra sao em?”

– “Bên ngoài nó cố tỏ ra mạnh mẽ vậy thôi chứ đêm nào nó cũng khóc. Mà tính Liên thì cô biết rồi, lúc nào cũng tự ti, mặc cảm. Nó cứ bảo anh Duy không yêu nó chắc vì chê nó quê mùa, không xứng đáng. Mặc dù em đã thuyết phục, khuyên nhủ nhưng xem ra Liên vẫn chưa bình tâm được”

Thùy dừng lại một chút, trong khi đó, Thương uống ly nước để cố bình tĩnh lại:

– “Em cảm thấy mình là người có lỗi quá. Chính em hại Liên ra nông nỗi này. Hồi đầu mới chuyển đến, em còn chưa biết chuyện ông anh mình có người yêu chưa, em cứ thế mai mối, gán ghép, lại còn quả quyết rằng anh Duy chắc chắn sẽ thích Liên thôi nên cậu ấy mới càng mộng mơ. Những ngày đó Liên vui vẻ, hạnh phúc lắm. Cô thấy đó, người nhút nhát như Liên mà còn dám tỏ tình là đủ thấy cậu ấy kỳ vọng và thay đổi vì tình yêu này như thế nào rồi. Giờ cơ sự ra thế này, Liên tuyệt vọng lắm cô ạ. Đã thế, ông Duy nhà em còn tối nào cũng mướt mải ở chỗ cái chị người yêu đó. Em bảo thì anh ấy không muốn về vì vừa mới bắt đầu với chị kia nên chắc không rời được nhau”

Thùy càng nói thì Thương lại càng đỏ ửng mặt lên vì ngại. Cô ấp úng:

– “Em cố gắng động viên Liên, chỉ còn ít thời gian nữa là tốt nghiệp. Sau này ra đi làm, có nhiều mối quan hệ, nhiều niềm vui hơn có thể con bé sẽ khác đi”

– “Ôi cô ơi, Liên vẫn còn nung nấu hi vọng anh Duy sẽ chia tay với chị kia và đợi anh ấy quay về cô ạ. Em cũng chẳng biết phải làm thế nào để khuyên nhủ khi thấy con bé mơ mộng như vậy. Em chỉ lo nếu có gì đó tổn thương tiếp xảy ra thì Liên khó mà tập trung tốt nghiệp được mấy. Em và cô đều biết là Liên như thế nào ấy ạ”

– “Ừ, cô hiểu rồi, để cô thử động viên Liên xem thế nào. Em cố gắng tìm niềm vui cho bạn, dẫn bạn đi chơi để Liên khuây khỏa hơn”

– “Em nghĩ giá mà ông Duy ông ấy chịu về nhà, vui vẻ như mọi khi thì có thể Liên cũng sẽ vẫn giữ được tinh thần này, đợi thi xong chuyển ra ngoài, đi làm… rồi dần dần mọi thứ nguôi ngoai đi. Đằng này ông ấy cứ lảng tránh không gặp nên ngày nào nó cũng rầu rĩ trông tội lắm cô ạ”.

Thương chỉ biết ậm ừ cho qua chuyện. Ngày hôm đó, tạm biệt Thùy ra về, trong lòng đầy những lo lắng. Cô tiếp tục lên lớp dạy nốt buổi chiều nhưng tâm trí không được tập trung vì nghĩ đến chuyện của Liên.

Tối về nhà, đầu óc và cả cơ thể Thương mệt mỏi, chỉ muốn được nghỉ ngơi. Duy lao ra, ôm chầm lấy Thương, hớn hở khoe:

– “Em vào nhà tắm đi, rồi chuẩn bị ăn cơm. Hôm nay anh được về sớm nên đã nấu nướng xong hết rồi. Cho em thẩm định tài nấu ăn của anh nhé”.

Nói đoạn, Duy lao ra bàn ăn, dang tay mời gọi:

– “Tèn ten, nhìn ác không? Anh ra dáng một ông chồng quốc dân không? Đã đủ khiến em mê mẩn tối ngày chưa?”

Nhìn nét mặt của Thương không vui như mọi lần, Duy lập tức nhận ra vấn đề. Anh đặt đôi đũa nấu xuống bàn, nắm lấy tay Thương, có cô vào ghế sofa, để Thương ngồi lên đùi mình, ôm lấy rồi hỏi:

– “Em sao thế? Có chuyện gì à?”

Thương quay sang nhìn Duy bằng ánh mắt trìu mến, cô cũng ôm lấy Duy:

– “Anh, từ mai anh đừng tới đây nữa, về nhà ăn cơm với Thùy và Liên đi. Hôm nay Thùy có tới trường gặp em, tâm sự về tình trạng của Liên hiện tại. Em nghĩ con bé rất buồn, tổn thương và thậm chí là cảm thấy tuyệt vọng vì bị anh từ chối. Đã vậy anh cứ ở miết bên phía nhà em thế này làm cho Liên cảm thấy ái ngại và đau lòng lắm. Con bé tới ở nhờ nhà anh, giờ anh lại tối ngày không về nhà, sẽ làm cho Liên thấy mình là thứ vô duyên, làm phiền. Em biết là anh cũng có cái khó xử của riêng mình nhưng mà thời gian không còn bao lâu nữa. Anh cố gắng lên được không?”

– “Em muốn anh về nhà thật à? Không nhớ anh à?”

– “Anh đừng đùa nữa. Anh biết rõ em yêu anh như thế nào mà. Nhưng em không phải là cô gái mới lớn mà ghen tuông vớ vẩn hay gì cả. Em chỉ đang nghĩ đến tương lai của Liên thôi. Con bé đang ở giai đoạn quan trọng nhất, cần ổn định tâm lí. Chỉ cần tốt nghiệp xong, rồi đi làm, cuộc sống với nhiều cái mới mẻ sẽ cuốn con bé đi thôi. Chuyện tình cảm với anh khi đó cũng không còn khiến con bé suy nghĩ nữa. Chứ cứ thế này, em sợ nó buồn chán rồi lại hỏng hết mọi việc”

Mặt Duy đăm chiêu, cảm giác không thoải mái lắm, Thương tiếp tục:

– “Anh nghe lời em được không? Dù sao anh cũng đi làm cả ngày cơ mà, chỉ là có bữa cơm tối thôi. Hơn nữa lại cũng có Thùy ở nhà, đâu phải chỉ mình 2 người mà anh ngại. Anh coi Liên như em gái thì nghĩ cho Liên một chút. Anh về, rồi mấy anh em vui vẻ như những ngày đầu, tâm lí của Liên khi ấy cũng tốt hơn…”

Thấy Thương ra sức thuyết phục mình, Duy không muốn cô phải nghĩ ngợi. Duy hiểu cảm giác áy náy của Thương nên cũng nhận lời đồng ý để cho cô khỏi lo lắng:

– “Được rồi, anh hiểu rồi. Anh sẽ nghe lời em. Thực ra anh không ghét bỏ hay né tránh gì Liên cả. Chỉ là những ngày, anh thực sự muốn được ở bên em. Nhưng thôi, đành cố gắng một chút vậy”.

– “Cảm ơn anh. Nếu mà nhớ em quá, trưa anh có thể qua với em một lúc”.

Bữa cơm tối hôm đó không được vui vẻ như mọi ngày. Xong xuôi mọi việc, Duy và Thương ra ghế sofa. Anh nằm gối đầu lên đùi Thương, cả hai cùng trò chuyện, chốc chốc, cô lại cúi xuống hôn lên môi người đàn ông của mình.Duy đề nghị:

– “Em, đằng nào mai cũng cuối tuần rồi, hay bọn mình đi về vùng biển ngày xưa đi, coi như đi nghỉ ngơi 1 chút. Sang tuần anh về nhà rồi…”

– “Vâng, vậy cũng được. Nhưng mai anh cứ điện thoại lại báo cho Thùy và Liên một tiếng”

– “Được rồi, anh biết rồi mà em. Thôi, đi ngủ đi nào. Mai mình đi luôn nhé”.

***

Đầu giờ sáng, trong lúc đợi Thương chuẩn bị quần áo để cả hai đi biển. Duy gọi điện cho Thùy:

– “Thùy à, tối thứ 2 anh về nhà, hai đứa nấu cơm cho anh với nhé. Hôm nay hai ngày cuối tuần anh bận đi công tác nên điện thoại báo em trước thế”

– “Vâng, anh về là tốt rồi. Hẹn gặp lại thứ 2 nhé”

Thương và Huy trở lại vùng biển ấy sau hơn 5 năm. Khung cảnh giờ đã khác xưa rất nhiều, khách sạn bình dân năm xưa cũng không còn nữa, thay vào đó là những công trình mới, đẹp hơn, sang trọng hơn. Cả hai chọn một căn có tầm view gần giống nhất với căn phòng năm xưa.

Ban công từ khách sạn nhìn thẳng ra biển. Biển thì muôn đời vẫn thế, xanh thăm thẳm, trải dài tới tận chân trời, vẫn đầy bí ẩn. Lần trở lại này đã là 5 năm có lẻ. Chớp mắt một cái, không nghĩ thanh xuân đã trôi qua nhanh đến như vậy. Duy đứng ôm lấy Thương từ phía sau, cô nép mình trong vòng tay ấm áp đó, cả hai tận hưởng khoảnh khắc đẹp tựa như một giấc mộng này.

Lần trước khi tới đây, họ thực sự là những người của tuổi trẻ trinh nguyên. Thương của này hôm ấy là một cô gái đầy khao khát yêu và được yêu. Duy của quá khứ là chàng trai non nớt trước cuộc đời, chỉ có một trái tim nồng nhiệt và những hoài bãi đầy ứ trong tim. Cả Duy và Thương của quá khứ đều không vượt qua được những thử thách của cuộc đời. Lực bất tòng tâm…

Giờ đây, đứng bên nhau cảm nhận những yêu thương đong đầy này, họ im lặng nhưng trong đầu, những suy nghĩ đồng điệu lắm. Để nói về việc có hối tiếc không, dĩ nhiên là tiếc. Thanh xuân đời người ngắn ngủi như thế, sao có thể không tiếc khi lạc mất nhau 5 năm trời. Nhưng bảo họ có oán hận cuộc đời này hay không, thì câu trả lời là không. Là bởi vì vạn vật trong thế giới này hẳn đều có cái giá của riêng nó. Cái giá của việc 5 năm đau khổ và đầy biến cô ấy là hạnh phúc thu về hôm nay. Thương phải đánh đổi 5 năm, đánh đổi cả một cuộc hôn nhân dang dở để có được người đàn ông này cho mình. Duy dành cho cô nhiều hơn một chữ yêu, bởi lúc này còn là chữ Thương và cả sự hy sinh.

Còn Duy đánh đổi 5 năm hoang hoải trong tâm hồn, không thể nào rung động hay yêu ai được nữa để nhận ra mình yêu nhiều hơn mình nghĩ. Cuộc gặp gỡ chớp nhoáng của 5 năm trước có thể sẽ chỉ là gió thoảng mây trôi. Nếu không có xa cách này, sao họ có thể nhận ra rằng nó là thứ tình chân ái. Hạnh phúc này đáng lắm. Đã cùng nhau đi qua dâu bể, thăng trầm, ngày gặp lại thấy tim mình còn thổn thức, còn yêu đến nồng cháy thế này, vẫn nên nói một tiếng cảm ơn với đời. Bởi vì, giữa muôn vạn người ngoài kia, số phận đã cho họ va vào nhau và gặp lại nhau!

Duy lần tìm đôi môi của Thương. Anh di chuyển dịu dàng, nhẹ nhàng đầy mơn trớn. Cả hai đắm đuối trong nụ hôn ngọt lịm tim ấy, từ từ bước vào phòng. Hai thân thể bao lần hòa hợp đó hôm nay đột nhiên chuyển về chế độ đầy những run rẩy, e ấp. Chẳng phải họ đang có chứng minh điều gì cả, chỉ là trở về nơi này, bao cảm xúc năm xưa ùa về, họ lại thấy mình đầy những khao khát trong nhau. Vẫn hồi hộp tựa như lần đầu chạm vào thân thể đối phương.

Hôm nay, Duy nhẹ nhàng đến lạ. Tất cả những gì anh làm lúc này chẳng hiểu vô tình hay cố ý mà xoa dịu những thương tổn trong lòng Thương. Cô cứ có cảm giác mình đang được nâng niu, trân trọng như cô gái lần đầu trao đi sự trinh tiết vậy. Duy cẩn trọng, rón rén khiến Thương thấy thanh xuân như trở lại giữa 2 người, như thể cô chưa từng là người đàn bà đã kinh qua một đời chồng. Bên người đàn ông này, Thương mãi mãi là cô gái chỉ yêu và thuộc về một mình Duy thôi!

Từng động tác đẩy đưa đều mềm mại, uyển chuyện, vẫn kích tình nhưng lại đầy mê luyến, dịu dàng. Cả hai hòa vào thứ cảm xúc tột đỉnh sung sướng của ái ân, của gắn kết giữa đàn ông với đàn bà. Duy thì thầm vào tai Thương như thuở nào:

– “Anh yêu em”

Giọt nước mắt lăn dài trên khóe mi của Thương, cô cũng ôm lấy anh mà phát đi những lời dịu ngọt:

– “Em cũng yêu anh”

Ngoài kia, sóng biển vẫn vỗ rì rào, hát mãi khúc tình ca…


Hai ngày sau đó là những ngày Duy và Thương chìm đắm trong yêu đương. Họ trao đi những nụ hôn, cùng nhau tắm biển, tận hưởng mọi khoảnh khắc tuyệt vời nhất bên nhau. Hơn 5h chiều, cả hai lên xe để ra về, khép lại chuyến đi ngắn ngày đáng nhớ.

Về tới căn hộ của Thương, Duy mang đống đồ bẩn đi giặt, trong khi đó cô nấu cơm cho bữa tối. Ngày mai Duy sẽ về nhà, chỉ tranh thủ đảo qua thăm Thương khi rảnh rỗi thôi.

Vừa lúc ấy, điện thoại của Duy đổ chuông. Anh bật nút nghe:

– “Mẹ, con nghe đây ạ?”

– “Duy à con, có khỏe không? Dạo này con bận hay sao mà không thấy về qua nhà, cũng ít điện thoại cho mẹ. Con bé Thùy trên đó thế nào hả con? Thấy nó bảo thực tập ở chỗ con. Mẹ nóng ruột quá, con nhớ để mắt, giúp đỡ em đó nhé”

– “Dạ vâng mẹ, mẹ không phải lo đâu. Thùy đang ở cùng con luôn mà, còn thực tập ở công ty con nữa. Con xin lỗi vì đợt này bận quá nên ít gọi điện về cho mẹ”

– “Ừ, việc nhiều quá hả con. Mà xem thế nào, yêu đương, tìm hiểu cô nào rồi mà cưới đi chứ con, cũng gần 30 rồi mà. Bố mẹ ở quê nên nóng ruột lắm”

– “Mẹ yên tâm, mẹ sắp có con dâu rồi nhé. Đợi mấy bữa nữa ổn thỏa xong mọi việc, con dẫn dâu về ra mắt mẹ nhé”

Nghe con trai nói thế, mẹ Duy mừng quýnh quáng, niềm sung sướng lộ rõ qua cách nói chuyện như reo vui:

– “Ôi thế à? Thế chắc mải yêu đương nên không có thời gian điện thoại cho bố mẹ chứ gì. Thôi, có là bố mẹ mừng rồi, nhanh nhanh rồi cho bố mẹ còn lên ông, lên bà nữa. Ở làng này chỉ có mình bố mẹ là chưa được có cái phúc đó thôi đấy”

– “Vâng, mẹ yên tâm, con sẽ nhanh chóng cho mẹ lên chức bà nội. Mà mẹ này…”

Giọng Duy có hơi trùng xuống một chút…

– “Mẹ hứa phải yêu thương và đón nhận cô ấy nhé. Bởi vì với con, cô ấy đáng giá vô cùng đó mẹ ạ. Con yêu cô ấy nhiều lắm, mẹ yêu con thì cũng phải yêu cả cô ấy nhé”

– “Gớm, chưa gì anh đã phải rào đón rồi. Gần 30 tuổi anh mới chịu giới thiệu bạn gái, mẹ đương nhiên không bao giờ ngăn cản rồi. Con xem, nhà mình cũng đi lên từ nghèo khó, vài năm nay mới bớt cơ cực phần nào do con làm ăn được chút. Mà cũng có giàu hơn ai đâu, chỉ là thoát cảnh cơ hàn thôi. Nhà mình cũng không phải tham lam, mưu cầu lợi lộc gì, hà cớ gì mẹ phải đắn đo về con dâu chứ. Chỉ cần hai đứa yêu thương nhau, con bé ngoan ngoãn, tử tế là được rồi”

Kết thúc cuộc điện thoại ấy, Duy trở ra phòng khách, ôm lấy Thương từ phía sau nũng nịu:

– “Cứ nghĩ đến tối mai không được ở đây với em nữa là anh lai nhớ cái mùi hương, cái làn da này quá đi mất. Không biết anh có chịu nổi không nữa”

Tiếng cười rúc rích vang lên, kèm theo đó là những màn chọc ghẹo của Duy với Thương.

***

Trong bữa cơm tối, Thùy và Liên ngồi ăn, nhìn gương mặt uể oải của bạn, Thùy phải cố gợi chuyện:

– “À, mai nấu món gì ngon ngon đi. Mai ông Duy đi công tác về đó. Hôm trước ông ấy điện thoại cho tớ bảo thế. Đợt này ông ấy bận, lại đi công tác suốt nên ít về nhà”

– “Chứ không phải anh ấy ở bên nhà bạn gái à?”

Mặt Liên tỏ rõ sự chán chường. Còn chưa kịp giải thích thì điện thoại của Thùy đổ chuông:

– “Mẹ ạ, con đây”

– “Ừ, mẹ vừa điện thoại cho anh con, háo hức quá nên gọi cho con hỏi xem thế nào. Anh mày bảo là nó có người yêu rồi. Con gặp chưa?”

– “Anh Duy điện thoại khoe với mẹ thế ạ?”

Nói tới đây, Thùy tránh không muốn cho Liên nghe thấy câu chuyện này nên lặng lẽ đi ra ngoài ban công để gọi cho mẹ.

– “Ừ, thì mẹ gọi điện hỏi thăm rồi nó kể thế. Nghe giọng có vẻ yêu con bé này lắm, quyết tâm cưới lắm rồi. Mà con ở cùng anh cũng chưa gặp bao giờ à?”

– “Con chưa, cũng mới gần đây con mới được biết thôi. Ông này ông ấy kín lắm mẹ ạ. Con cũng đã được gặp đâu”

– “Thế à, mẹ còn tưởng con cũng biết nên định hỏi xem thế nào. Không hiểu sao nghe cái kiểu anh con nói chuyện, mẹ lại cứ có linh cảm gì đó bất an”

– “Là sao hả mẹ?”

– “À thì… tự nhiên nó lại bảo mẹ phải yêu thương, đón nhận bạn gái con nhé. Mẹ nào có khó khăn gì đâu, nhà mình nghèo kiết xác, bao năm bán mặt cho đất bán lưng cho trời, hơn ai đâu mà cành cao. Duy nó cũng hiểu nhà mình không khắt khe gì mà. Chỉ cần là người tử tế thôi. Nghe anh con nói vậy, mẹ lại chỉ lo hay là cái người nó yêu có vấn đề gì nên nó mới phải rào trước thế. Giờ hỏi, đến con sống cùng mà cũng chưa từng một lần gặp bạn gái anh con thì mẹ lại càng thấy đáng ngại đấy. Chẳng phải hai đứa nó đang giai đoạn mặn nồng, yêu thương sao, hà cớ gì mà phải giấu giếm kinh vậy nhỉ?”

Nghe mẹ phân tích thế, Thùy cũng thấy có gì đó đúng đúng. Cô bé ấy vốn vô tư nên cũng ít khi nghĩ được sâu xa. Vả lại đợt này chỉ mải lo cho cô bạn thân nên Thùy cũng không nghĩ ngợi nhiều về chuyện anh trai mình. Nhưng giờ mẹ nói, Thùy thấy đúng thật. Duy vốn rất quý em gái. Ngày xưa trong mối tình đầu với cái chị tên Hương đó. Chỉ mới đang tán tỉnh nhau thôi, mà hồi đó còn là sinh viên, còn nhiều cái giữ kẽ thế mà anh cũng tâm sự hết với Thùy, còn cho xem ảnh hỏi chị ấy có xinh không. Vậy mà lần này ở tuổi trưởng thành, có người yêu, lại gắn bó tới mức sang nhà bạn gái ở tối ngày, vậy mà tuyệt nhiên cũng không thấy dẫn tới gặp Thùy. Đúng là có gì đó bất thường thực sự!

Thùy quay vào, giật mình khi thấy Liên đứng phía sau. Có vẻ như cô bạn đã nghe thấy ít nhiều câu chuyện giữa hai mẹ con Thùy.

Mặt Liên buồn rầu hỏi:

– “Thùy này, có phải anh Duy đã giới thiệu bạn gái anh ấy với bố mẹ cậu không? Như vậy xem ra anh ấy chắc chốt cưới rồi nhỉ?”

– “À thì, thấy mẹ tớ gọi điện kể ông ấy cũng mới khoe thôi chứ chưa ra mắt. Mà đến tớ ở đây cũng đã được gặp mặt đâu”

– “Thì chắc tại tớ ở cùng, lại thân với cậu, tớ lại có tình cảm với anh ấy nên thành ra anh ấy ngại”

– “Không đâu, chắc tại mới quen cũng chưa biết thế nào ấy mà” – Thùy cố gắng chữa cháy.

– “Thùy này, chắc hết đợt thực tập này, tớ sẽ chuyển ra ngoài sinh sống. Cậu đừng giữ tớ nữa, mà cũng đừng nói là sẽ dọn ra ngoài ở cùng. Mỗi người đều có một cuộc sống riêng mà. Vả lại tớ cũng muốn tự lập, muốn quên anh Duy đi”

– “Hay cứ ở lại đây đi, đợi thi tốt nghiệp xong, rồi xin được công việc ổn định rồi chuyển cũng được mà”

– “Thôi, phiền lắm Thùy ạ. Cậu thừa hiểu là bất tiện mà. Lúc trước tớ cũng vô tư quá nên mới theo cậu về. Giờ chuyện tớ với anh Duy như vậy mà tớ vẫn ở lại thì làm khó và làm phiền anh ấy lắm”.

Thùy đắn đo một chút rồi cũng gật đầu:

– “Vậy được, tớ cũng không muốn cậu phải khó xử. Vậy cứ thống nhất thế, cũng chỉ còn tầm đôi tuần nữa là xong kì thực tập rồi. Để sang tuần, chúng mình cùng nhau đi tìm nhà trọ dần cho cậu nhé. Tớ cũng muốn cùng cậu chuẩn bị mọi thứ tươm tất trước khi cậu dọn ra ngoài”

– “Cảm ơn cậu”

Đêm đó nằm, Liên đã suy nghĩ rất nhiều. Ngày mai Duy sẽ về nhà nhiều hơn, theo như lời Thùy nói là như vậy. Cô cảm thấy việc này thực sự rất khó để đối diện với nhau. Liên muốn nhanh chóng rời khỏi nhà của hai anh em. Nhưng đúng là tầm này muốn chuyển đi cũng phải tìm được phòng trọ, thu xếp ổn thỏa, không thể nói nói đi là đi ngay được. Có nhanh chắc cũng phải 1,2 tuần mới có thể tìm được chỗ ở mới.

Liên thở dài trong đêm, trong đầu có một vài dự tính…

***

Hơn 7h sáng, Thương vẫn nằm thiêm thiếp trong vòng tay của Duy. Đêm qua cả hai đã nằm và nói chuyện với nhau về rất nhiều điều, gần sáng mới ngủ nên giờ vẫn còn mệt.

Tiếng chuông cửa vang lên, khó khăn lắm Thương mới nhấc được người dậy. Duy thấy vậy, giữ lấy tay cô:

– “Em đi đâu đó, nằm ngủ thêm đi em?”

– “Có tiếng chuông cửa anh ạ. Anh ngủ đi, để em ra xem ai?”

Thương khoác tạm chiếc áo choàng, đi ra ngoài mở cửa. Vài phút sau, cô gần như không thở được khi nhìn thấy người đứng trước cửa nhà mình là Liên. Cô bé mỉm cười:

– “Cô ơi, em xin lỗi vì đã đến đường đột như thế này. Em có chút việc muốn nhờ cô, em có thể vào nhà được không ạ?”

Thương còn chưa kịp trả lời, miệng cứng ngắc lại thì từ phía sau, Duy bước ra. Duy chỉ mặc chiếc quần sooc dài, thân trên còn chưa mặc áo. Chỉ nhìn bộ dạng của hai người lúc này cũng đủ để hiểu mối quan hệ ấy là gì. Duy còn chưa nhìn thấy người đến, khát nước quá nên ra ngoài phòng khách, vừa đi gần về phía cửa vừa hỏi:

– “Ai đến đấy em?”

Sau đó, tất cả đều nhìn nhau. Đôi mắt của Liên nước lưng tròng, sau đó giàn dụa rơi ra, nhanh đến mức không thể nào kiềm chế nổi. Đôi chân Liên tưởng như nhũn ra, nhưng cô vẫn cố gắng rời khỏi đây, rời khỏi sự đả kích quá lớn này. Liên chỉ kịp hét lên:

– “Hai người… hai người là một đôi sao? Thì ra là như vậy, em thật không ngờ…”

Liên chạy vội đi. Phía sau, Thương cũng cuống lên, gọi lớn:

– “Liên, Liên ơi, đợi chút đã, đợi cô đã…”

Dĩ nhiên là lời của Thương lúc này với Liên hoàn toàn vô tác dụng. Thậm chí cô bé sẽ chỉ cảm thấy ghê tởm mà thôi. Thương cũng đã khóc, cô rối lên, quay vào nhà, muốn mặc nhanh lại quần áo để chạy đuổi theo Liên. Nhưng Duy thì bình tĩnh hơn. Anh ôm lấy Thương, sau đó giữ lấy khuôn mặt của cô, để cô nhìn vào mắt mình:

– “Thương, em bình tĩnh, em bình tĩnh đã. Nào, ngoan nào, nghe lời anh. Em đừng có nóng vội, không ích gì. Bọn trẻ bị kích động thì em càng phải bình tĩnh. Giờ em có đuổi theo Liên cũng không kịp, hơn nữa con bé cũng sẽ không nghe em nói đâu. Nghe lời anh, để anh thu xếp cho, được không?”

– “Nhưng… em sợ Liên sẽ xảy ra chuyện gì đó mất. Anh không hiểu đâu”

Duy hôn lên trán Thương một cái để trấn an cô:

– “Nào, nghe lời anh. Bây giờ anh sẽ gọi cho Thùy, sau đó anh sẽ giải quyết. Em vào nhà thay đồ, vệ sinh cá nhân đi. Nhanh lên”

Thương đờ đẫn cả người, chỉ biết ngoan ngoãn làm theo sự sắp xếp của Duy bởi vì cô không biết phải xử lý thế nào cho đúng nữa.

Trong lúc đó, Duy gọi điện cho em gái:

– “Thùy à, anh có chuyện cần em giúp. Liên vừa gặp anh và cô Thương tình huống cũng không được dễ chịu cho lắm. Bây giờ em gọi điện cho Liên luôn đi, hỏi xem con bé ở đâu, cố gắng an ủi, bảo Liên bình tĩnh. Anh sẽ gặp Liên để nói rõ mọi chuyện”

– “Hả, sao Liên lại gặp anh với cô Thương. Không phải anh đang ở nhà bạn gái anh sao?”

– “Ừ, chuyện dài lắm, thôi em gọi cho Liên luôn đi. Con bé khóc kinh quá, bỏ chạy luôn rồi. Anh không đuổi theo kịp. Em cứ gọi cho Liên đi, tìm được bạn thì báo anh”

– “Vâng…”

Thùy gọi cho Liên, phải tới cuộc thứ 3 cô bạn thân mới chịu nghe máy. Chỉ vừa cất giọng lên, Thùy đã thấy tiếng khóc nấc lên từng hồi của Liên. Nhận được thông tin bạn đang ở đâu, Thùy vội vã bắt xe tới địa điểm đó.

Liên ở góc sau thư viện của trường, một nơi vắng vẻ, ít người qua lại. Cô ngồi đó khóc như chưa từng được khóc. Thùy hớt hải chạy tới, mắt nhìn trước ngó sau rồi nhanh chóng nhận ra bạn. Vừa thấy Thùy đến, Liên ôm chầm lấy bạn mà bật khóc nức nở.

Liên vỗ về bạn, chưa dám hỏi vội, cứ để cho Liên khóc cho thỏa nỗi niềm đã. Một hồi sau, Liên có vẻ đã bình tĩnh hơn. Cô tự chủ động kể:

– “Cậu chắc cũng không thể tin được cái điều mình sắp nói ra đâu Thùy ạ. Thật đúng là không thể nào tin nổi, có nằm mơ mình cũng không dám tin”

– “Sao thế, có gì cậu nói mình nghe. Mình thấy anh Duy điện thoại nói rằng cậu bắt gặp anh ấy và bạn gái. Nhưng tại sao lại sốc đến thế này?”

– “Phải, mình đã sốc thực sự khi nhìn thấy bạn gái của anh Duy. Cậu có biết đó là ai không? Là cô Thương… là cô Thương đấy, cậu có tin nổi không?”

– “Hả?”

Tiếng Thùy hét lên, còn kinh ngạc hơn cả Liên ban nãy. Thái độ hốt hoảng này của Thùy khiến Liên như tìm thấy đồng minh:

– “Cậu cũng choáng váng y như mình đúng không? Sáng nay mình đến nhà cô từ sớm mà không báo trước. Thực ra mình cũng chẳng có ý định gì cả. Chỉ là muốn vào gặp cô, muốn xin cô ở nhà ít ngày, chờ tìm chỗ trọ mới rồi chuyển đi. Vì hôm qua cậu nói tuần này anh Duy sẽ về nhà, mà mình thì không muốn đối diện với anh ấy nên mới muốn chuyển đi luôn. Mình chẳng nghĩ được cách gì khác, muốn rời đi luôn nên định qua nhờ cô… Vậy mà vừa tới nơi thì mình bắt gặp anh Duy cũng ở đó. Hai người họ còn chưa mặc cả áo quần tử tế, thậm chí cô Thương còn chỉ khoác tạm cái áo ngoài, áo lót còn chưa mặc. Cậu có hiểu được cái cảm giác của mình khi đó không?”

Đôi bàn tay của Thùy nắm lại căm phẫn, miệng thốt lên mấy lời cay nghiệt:

– “Khốn nạn, chó má thật, không thể nào tin nổi”

– “Nếu không phải tự mình chứng kiến thì có đánh chết mình cũng không dám tin đó là sự thật luôn”

Thùy suy nghĩ một lát rồi gật gù:

– “Bảo sao, ông Duy không chịu giới thiệu bạn gái cho tớ gặp. Mà như thế này nghĩa là họ mới chỉ gặp nhau, yêu nhau lén lút kể từ khi chúng mình dẫn ông Duy đi những lần gặp cô Thương thôi. Chính ông ấy cũng từng bảo là mọi chuyện mới chỉ bắt đầu, cô ấy mới chính thức nhận lời yêu anh ấy thôi nên còn chưa tiện công khai”

– “Ừ, ai mà tin nổi cô Thương lại là người như vậy chứ” – Liên nói trong nước mắt.

– “Giờ nghĩ lại mới nhớ, cái hôm mà cậu tỏ tình với anh Duy, có nhớ không. Lúc đó cô Thương đứng cạnh mình, sau đó thái độ cô ấy lạ lắm, rồi đùng đùng về luôn. Mà tiếp ngay sau đó ông Duy cũng bỏ chạy. Ra là cô ta dỗi, nên ông Duy đuổi theo rồi… “

Cứ thế, Thùy xâu chuỗi thêm các sự kiện rồi lại hét lên:

– “Thảo nào Trời ơi, sao mình ngu thế nhỉ, sao mình lại không nhận ra chuyện mờ ám giữa họ nhỉ. Mấy lần cứ có ông Duy xuất hiện là thái độ của cô ấy rất lạ. Có hôm còn như vùng vằng hờn dỗi đòi đi về. Mới đây, tớ còn tìm gặp cô ấy để tâm sự chuyện của cô, cô ấy cứ ấp a ấp úng không nói được câu nào. Thì ra là làm cái trò xấu xa đó, có tật giật mình nên chỉ biết cứng họng không nói được lời gì nữa. Thật vô liêm sỉ, xấu xa…”

Vừa bình tĩnh được một chút, Liên lại bưng mặt khóc tu tu:

– “Chẳng hiểu sao cuộc đời tớ lại toàn gặp những chuyện trớ trêu như thế này nữa. Cậu nói xem, cứ tưởng anh Duy và cô Thương là những người tốt với mình, ai ngờ họ cũng lại đâm lén sau lưng mình. Tớ còn nghĩ họ, một là người mình mang ơn, một là người sẽ yêu thương mình suốt đời… Vậy mà”

– “Thôi cậu bình tĩnh, dù sao chuyện này cũng xảy ra rồi. Ông Duy nhà tớ bập vào cô ta thì cũng không đáng mặt đàn ông, rồi ông ấy cũng phải hối hận thôi. Tớ cũng không bao giờ cho phép bà ấy làm chị dâu tớ đâu. Đừng có nằm mơ. Loại người xấu xa bỉ ổi đó… càng nói càng bốc hỏa lên, không thể chịu nổi”

– “Tớ… sẽ không về nhà anh cậu nữa đâu. Tớ sẽ thuê tạm nhà nghỉ ở vài hôm, trong lúc đó tìm phòng trọ. Tớ không thể nào đối diện với anh Duy sau chuyện này được”

Thùy vỗ nhẹ vào bàn tay bạn, động viên:

– “Ừ được, thế giờ tớ với cậu đi thuê nhà nghỉ, cậu vào đó nghỉ ngơi đi một chút. Được không? Tớ sẽ ở đó với cậu, rồi hai đứa mình cùng đi thuê nhà cho tới khi nào tìm được chỗ ở mới ổn định”

Liên gật đầu:

– “Cảm ơn cậu. Chỉ có mỗi cậu là tốt với tớ thôi”

Gần cuối giờ chiều, Liên nằm trên chiếc giường trong nhà nghỉ, gương mặt vô cùng mệt mỏi. Thùy nói với bạn:

– “Cậu ngủ đi một lát. Giờ tớ về qua nhà lấy ít quần áo, tiện sẽ mua đồ ăn tối luôn”

– “Ừ, cảm ơn nhé”

Rời khỏi nhà nghỉ đó, ruột gan Thùy cứ như có ai đốt lò trong đó, nóng phừng phực. Cơn giận dữ như bốc hỏa rần rần trong người cô gái trẻ nhiệt tình, sôi nổi và thẳng tính đó. Thùy rút điện thoại ra, gọi cho Thương:

– “Cô có rảnh không? Em muốn gặp cô?”

– “Thùy à? Cô đây, em cho cô địa chỉ đi, cô sẽ qua luôn?”

Những lần trước, mỗi khi nghe giọng nói dịu dàng này của Thương, Thùy lại ngưỡng mộ sao có người đẹp từ ngoại hình tới giọng nói như thế nhỉ. Còn ngay lúc này, cảm giác của Thùy chỉ là sự ghê tởm một con người mưu mô, lọc lõi.

Đứng bên cạnh Thương nên Duy có thể nghe được cuộc nói chuyện đó, anh sốt sắng:

– “Thùy gọi cho em phải không? Để anh đi cùng em”

– “Không được, anh ở nhà đi. Chuyện này cứ để em giải quyết. Có một só chuyện giữa em và 2 đứa, anh không hiểu được đâu. Sự xuất hiện của anh ở đó không tiện. Anh cứ để em đi gặp Thùy và Liên”

Nghe bạn gái nói vậy, Duy cũng đành để Thương đi một mình tới chỗ hẹn với Thùy.

***

Ngồi trong quán cà phê, Thùy nhìn trừng trừng mắt vào gương mặt của Thương. Một lát sau, Thùy chủ động mở lời:

– “Cô không có gì để nói với em à? Sau ngần ấy những chuyện bỉ ổi mà cô làm, giờ cô không định giải thích hay thanh minh gì sao?”

– “Thùy, em bình tĩnh nghe cô nói đã nhé. Mọi chuyện hoàn toàn không như những gì mà em và Liên đang nghĩ”

Thùy vẫn rất bình tĩnh để trả lời, nhưng chính sự bình tĩnh của cô lại càng khiến Thùy nổi điên lên. Bởi vì theo suy nghĩ của Thùy, khi bị phơi bày bộ mặt thật thế này, chí ít Thương cũng phải khóc lóc, mếu máo mà xin lỗi. Ngược lại, cô có vẻ rất cứng rắn, nên Thùy càng thấy nó là một thái độ không thể nào chấp nhận nổi. Cô bé hét lên vào mặt Thương:

– “Đúng rồi, sao có thể như bọn em nghĩ được chứ. Bọn em đã nghĩ cô thánh thiện, cô tử tế và tốt bụng chứ làm sao hình dung nổi cô là loại người độc ác, mưu mô, hèn hạ như thế. Chỉ riêng việc cô mồi chài, quyến rũ người trong mộng của đứa học sinh thôi đã là thô bỉ lắm rồi. Đã vậy, cô thừa biết hoàn cảnh của Liên mà cô vẫn làm thế thì cô đúng là loại người không tim, không gan. Chuyện anh Duy không yêu nó chỉ làm nó đau một, nhưng chuyện các người lén lút qua lại với nhau mới là mũi dao chí mạng với Liên. Rồi giờ Liên biết tin ai trên đời này nữa”

Còn chưa kịp để Thương mở miệng, với bản tính nóng nảy, Thùy lại liên tiếp dội vào mặt Thương những lời cay nghiệt:

– “Hai người chỉ mới gặp nhau chưa lâu vậy mà không biết bằng cách nào cô lại mồi chài được ông anh tội nghiệp của em vậy? Cô thực sự là một con rắn độc”

– “Thùy, em nghe cô nói này. Cô và anh Duy vốn dĩ đã quen nhau từ rất lâu rồi. Chỉ là bây giờ mới gặp lại nhau. Cô và Duy yêu nhau từ trước đó, nên giờ gặp lại, tình cảm được kết nối lại mà thôi. Cô không định giấu bọn em bởi vì mọi thứ đến một cách tự nhiên. Ban đầu cô cũng không nghĩ sẽ tiến tới với Duy, nhưng chuyện tình yêu không ai nói trước được. Khi cô và anh ấy quyết định bên nhau, cô rất sợ sẽ ảnh hưởng tới tâm lý của Liên nên cả hai mới thống nhất là giữ bí mật để đợi ngày Liên thi tốt nghiệp xong sẽ chính thức nói với 2 đứa”

Bất chấp việc đang ở trong quán cà phê đông người, Thùy vẫn nói to tướng lên vì quá cay cú:

– “Cô, cô nhìn lại mặt em đi, em 24 tuổi rồi chứ có phải con ngốc đâu mà cô vẽ ra cái câu chuyện nực cười quá vậy. Em tuy có không học giỏi xuất sắc nhưng cũng không ngu tới độ đi tin vào cái câu chuyện hai người quen nhau lâu lắm rồi, giờ gặp lại tiếp tục tình yêu đó. Quen nhau lâu lắm sao chưa từng 1 lần thấy anh ấy kể về cô? Cô có muốn bao biện thì cũng nên tìm một cái lý do nào đó nghe nó hợp lý một tí, chứ cái điều cô vừa nói đến trẻ con nó cũng cười cho đấy”.

– “Được, nếu em không tin lời cô nói, em có thể hỏi anh Duy. Anh ấy hẳn sẽ có cho em câu trả lời chính xác nhất về mối quan hệ của cô và anh ấy”

– “Cô lại vui tính nữa rồi. Hỏi anh Duy? Khác nào hỏi đầy tớ của cô. Ông ấy giờ mụ mị vì cô rồi. Chỉ nhìn cái việc mới yêu nhau mà tối ngày ông ấy đến nhà cô ăn ngủ là biết ông ấy bị bỏ bùa mê thuốc lú rồi, còn hỏi ông ấy có tác dụng gì”

Thùy dừng lại một chút, tông giọng không nói to nữa nhưng lại chuyển sang cái kiểu miệt thị, đay nghiến, khinh rẻ đến mức Thương cảm thấy lồng ngực mình đau nhói vì những lời nói tựa dao găm đâm vào ấy:

– “Cô đúng là khiến những đứa trẻ như bọn em phải sáng mắt ra. Cô quá thủ đoạn. Một người đàn bà một đời chồng như cô, lại xinh đẹp, một khi đã tung chiêu thì làm sao ông Duy chống lại được. Cô chắc hẳn là biết cách sai khiến đàn ông lắm. Cô quá từng trải mà. Nhưng cô không biết xấu hổ à? Có mồi chài cô cũng nên tìm một người tương xứng với tuổi của mình chứ? Chẳng phải cái chú Tùng gì đó, cô cũng gặp rồi đó thôi? Chú ấy cũn lớn tuổi, hợp với cô cơ mà, tại sao cô không chọn mà lại đi mồi chài người ít tuổi hơn mình để rồi làm khổ cả đứa học trò tội nghiệp của cô. Cô thích cái trò phi công trẻ, máy bay già thế cơ à? Một người như anh Duy, trẻ trung, điển trai, là trai tân… làm cho cô hứng thú lắm nhỉ? Bây giờ cô tính thế nào, cô chắc sẽ có bầu để ép anh ấy cưới đúng không? Em nói cho cô biết luôn, em không bao giờ chấp nhận cô là chị dâu, không đời nào. Dù cho ông Duy có bất chấp mà cưới cô đi chăng nữa thì em cũng coi như không có người anh đó chứ không bao giờ muốn trở thành người một nhà với loại người vô sỉ như cô. Không phải vì chuyện chênh lệch hay tuổi tác của hai người mà bởi vì bản chất của cô quá đáng sợ”.

Thùy đứng lên bỏ đi ngay sau đó mà không cho Thương cơ hội để nói thêm bất cứ lời nào. Từ đầu chí cuối, với bản tính sốc nổi, sồn sồn của mình, Thùy nói lấp liếm hết cả. Thương ngồi lại, cảm nhận nỗi khổ tâm dâng trào. Cô không trách những lời cay nghiệt mà Thùy vừa nói. Bởi vì nhìn ở khía cạnh bên ngoài, chắc chắn họ sẽ có cảm giác và suy nghĩ đó.

Thương về tới nhà, lập tức Duy lao ra ôm lấy cô. Nhìn vào đôi mắt dù đã cố gắng nhưng vẫn sưng mọng lên đó của Thương là Duy đủ hiểu cô đã phải trải qua cảm giác tồi tệ thế nào.

– “Em có sao không? Có phải hai đứa nó nói gì khiến em đau lòng đúng không?”

Điệu bộ nổi nóng của Duy khiến Thương phải lập tức trấn an anh:

– “Không, em không sao đâu. Là tại em cảm thấy thương Liên quá thôi. Hôm nay em cũng chỉ mới gặp Thùy, con bé chắc giận nên cũng có nói mấy lời”

– “Em còn định giấu anh? Thùy nó là đứa ăn nói không biết suy nghĩ như thế nào, tính tình trẻ con, anh đâu có lạ. Chắc chắn nó nói mấy câu không tử tế gì rồi”

– “Anh đừng nói vậy, con bé vẫn là người nhiệt tình, hơi nóng nảy thôi chứ không phải là người ác với ai cả. Em không sao hết. Mà hôm nay anh về nhà đi. Anh càng mất hút lúc này càng khiến hai đứa nó giận hơn đấy. Nghe lời em đi, nhé”

Duy mặc dù rất muốn ở lại với Thương lúc này nhưng đúng như cô nói, sự im lặng rồi mất hút của anh sẽ chỉ càng khiến cho Thùy và Liên trút hết cơn giận dữ ấy lên Thương mà thôi. Anh ôm Thương vào lòng:

– “Tội nghiệp cho em quá, yêu anh, em chịu nhiều thiệt thòi, phải đối diện với nhiều thứ khổ tâm”

Thương cũng vòng cánh tay ôm lấy Duy:

– “Không sao đâu anh, chuyện này trước sau gì cũng phải đối diện. Anh tốt với em như vậy, yêu thương em đến như vậy, vài sự hiểu lầm này em còn không thể chịu đựng được thì đâu có xứng với tình yêu của anh nữa. Vả lại, em cũng không phải là cô gái mới lớn để cảm thấy bị sốc hay không chịu đựng nổi những bốc đồng này”.


Duy về tới nhà đúng vào cái lúc Thùy đang gấp quần áo cho vào chiếc balo cỡ lớn. Vốn là cô gái vui tươi, nhí nhảnh, lần nào gặp chưa thấy người đã thấy tiếng, mặt mày hớn hở, thế nhưng hôm nay, khi nhìn thấy anh trai, mặt Thùy lạnh te, như đang cố kiềm chế những căm phẫn để không xông vào mà gây sự với anh một trận.

– “Em gấp đồ đi đâu vậy?”

Thùy ôm theo balo, đứng trước mặt anh, đôi mắt trừng trừng giận dữ, giọng điệu thì mỉa mai:

– “Em và Liên ra ngoài nhà nghỉ ở tạm vài bữa, sau đó tìm phòng trọ rồi dọn đi. Nhờ ơn của anh và cô bạn gái một bầu trời đạo đức, tư cách của anh đó?”

– “Em đừng có ăn nói cái kiểu hỗn hào như vậy. Em còn chưa hiểu hết sự việc thì đừng có ăn nói hàm hồ. Anh nói để em biết, dù gì thì Thương vẫn là cô giáo của em và trong tương lai cô ấy còn là vợ anh nữa đấy. Cô ấy hoàn toàn không giống như những gì mà em và Liên nghĩ đâu. Thế nên khi chưa biết đầu đuôi câu chuyện, em đừng có buông những lời thiếu văn hóa như vậy. Mà chắc hôm nay em cũng nói với Thương bằng cái thái độ thiếu tôn trọng đó đúng không?”

Nghe tới đây, Thùy càng nổi cơn tam bành trong người, ruột gan như có ai thiêu đốt phừng phừng. Cô mím môi thật chặt rồi nói:

– “Em phỉ nhổ vào cái tư cách đạo đức của cô ta. Đúng rồi, làm sao mà như bọn em nghĩ được, có nằm mơ bọn em cũng chẳng dám nghĩ cô giáo lại đi yêu tranh bạn trai của học trò. Anh muốn em cô ta là người nhà ấy hả? Nằm mơ đi”

– “Em vào ghế ngồi, anh em mình nói chuyện cho rõ ràng”

Thùy cũng muốn nói một lần cho rõ ngọn ngành nhưng nghĩ tới việc Liên đang chờ ở nhà nghỉ, tối rồi, còn chưa kịp ăn gì, hơn nữa lúc này trong người Thùy, cơn giận dữ đang bốc lên ngùn ngụt, nói không chừng ngồi nói chuyện với anh trai xong, Thùy sẽ nổi điên mà làm càn. Thế cho nên cô tìm cách từ chối:

– “Để lúc khác, giờ em phải đi đã. Lo thu xếp xong chỗ ở mới em sẽ nói chuyện với anh”

Duy định níu tay em lại nhưng trước lý do đó, anh thấy đúng là không nên gượng ép. Lúc này, Liên cũng cần có Thùy ở bên. Duy vớt vát lại vài câu:

– “Vậy được, em đi đi. Vài hôm nữa xong, anh sẽ tìm cả em và Liên nói chuyện. Anh chỉ nhắc lại em một chuyện, anh và Thương yêu nhau từ trước đó, từ trước khi gặp hai đứa em chứ không phải như những gì mà hai đứa đang nghĩ”

Thùy bĩu môi, nụ cười chế giễu, buông một câu đanh thép:

– “Bài này chắc chị ta lại dạy cho anh đúng không? Quả không hổ là giáo viên giỏi, học sinh thuộc bài răm rắp”

Sau đó, Thùy đóng sầm cánh cửa lại trong sự kiềm chế hết sức của Duy để không nổi đóa lên với em mình.

***

Còn tiếp..

Leave a Reply