>>> CUỘC TÌNH GIẤU KÍN TRONG ĐÊMPHẦN 1
>>> CUỘC TÌNH GIẤU KÍN TRONG ĐÊMPHẦN 2
>>> CUỘC TÌNH GIẤU KÍN TRONG ĐÊMPHẦN 3
>>> CUỘC TÌNH GIẤU KÍN TRONG ĐÊMPHẦN 4
>>> CUỘC TÌNH GIẤU KÍN TRONG ĐÊMPHẦN 5
>>> CUỘC TÌNH GIẤU KÍN TRONG ĐÊMPHẦN 6
>>> CUỘC TÌNH GIẤU KÍN TRONG ĐÊMPHẦN 7
>>> CUỘC TÌNH GIẤU KÍN TRONG ĐÊMPHẦN 8
>>> CUỘC TÌNH GIẤU KÍN TRONG ĐÊMPHẦN 9
>>> CUỘC TÌNH GIẤU KÍN TRONG ĐÊMPHẦN 10

https://youtu.be/mutKfMbQK80
CUỘC TÌNH GIẤU KÍN TRONG ĐÊM – Phần 11 qua giọng đọc MC Thanh Mai

Trong căn phòng khách sạn, Thùy và Liên cùng ăn bữa tối. Liên nhai những miếng giệu giã, uể oải, không có tí sức sống nào. Càng nhìn mặt bạn như vậy, Thùy lại càng cay cú. Vốn là đứa nóng tính, vừa ăn Thùy vừa lải nhải:

– “Ăn đi, cậu đừng buồn vì hạng người đó nữa. Cô ta làm gì có cửa mà so với cậu. Chiều nay tớ đã đi gặp cô ta, tớ đã nói vào mặt cô ta một hồi cho bõ cơn tức. Càng nghĩ càng không thể nào hình dung nổi lại có loại người thủ đoạn như thế”

– “Cậu gặp cô Thương á?”

– “Sao đến giờ mà cậu vẫn còn cô Thương á một cách trân trọng vậy. Loại người như thế không đáng để chúng ta coi trọng đâu”

– “Cô ấy có nói gì với cậu không?”

– “Thì đương nhiên. Cô ta giải thích là quen anh Duy lâu rồi chứ không phải sau khi chúng mình giới thiệu. Thật đúng là một cái lý do nghe như dùng để thuyết phục người thiểu năng trí tuệ vậy. Chúng mình đâu có phải là lũ ngu mà cô ta giải thích thế nhỉ? Quen nhau lâu rồi? Gớm, trái đất này bé quá để họ va vào nhau, làm như truyện ngôn tình không bằng mà lại hi hữu thế. Mà quen nhau sau lần gặp lại không chào hỏi nhau? Rõ ràng hôm đầu gặp cả hai có thân quen gì đâu? Rồi sau đó cậu có để ý không? Cứ mỗi lần anh Duy chăm sóc cậu, tình cảm với cậu, rồi cả cái hôm cậu tỏ tình với anh ấy nữa là bà ấy ghen lồng ghen lộng lên. Thế mà còn bảo yêu nhau từ trước. Thật là nghĩ đi nghĩ lại, liêm sỉ không còn lại bằng một con ruồi

Thùy cứ bô bô nói mà không để ý gương mặt của Liên buồn thê lương. Nước mắt lại bắt đầu rơi. Thùy vội vàng đỡ lời:

– “Mà thôi, cậu đừng có buồn vì hạng người đó nữa. Ông anh tớ đúng là có mắt như mù thì mới bập vào cô ta. Cô ta hoàn toàn không có cửa xứng với cậu đâu. Cô ta vừa bị chồng bỏ, lại còn chẳng có đạo đức, rồi nhất định sẽ bị quả báo. Cậu phải kiên cường lên, gắng học hành cho xong đi rồi cuộc sống còn nhiều cơ hội để trả thù cô ta

Liên cười nhạt thếch:

– “Mình thì làm sao sánh được với cô ấy chứ. Cô ấy là con gái thành phố, xinh đẹp, lại khéo léo, đàn ông gặp chắc chắn là phải si mê. Còn mình chỉ là loại gái quê, nghèo hèn, chẳng có công danh, sự nghiệp. Anh Duy chắc chê mình không xứng với anh ấy

– “Vớ vẩn, cậu đừng có nghĩ như vậy. Anh ấy bị cô ta mồi chài thôi. Cậu thừa biết, đàn bà một đời chồng người ta phải dày dặn kinh nghiệm hơn cái bọn non tơ mới ra trường chúng mình chứ? Từ giờ, cả tớ và cậu đều phải tỉnh táo lên, không thể ngây thơ như thế này mãi được. Đúng là trên đời này không nên tin ai quá

– “Ừ, tớ đã từng nghĩ đời này thật may mắn khi gặp được cô Thương, ai ngờ lại bị chính người mình yêu thương, tin tưởng đâm cho một nhát dao chí mạng thế này

– “Thôi, bọn mình đi ngủ đi. Sáng mai tớ có qua mấy bên xem phòng trọ. Chiều nay tớ tìm trên mạng được một số chỗ, họ hẹn sáng mai qua. Bọn mình sớm ổn định chỗ ở, rồi cuộc sống sẽ ổn thôi mà”.

Cả hai nằm xuống giường, Thùy nhắm mắt lại thôi chứ Liên biết là cô bạn mình cũng chưa ngủ. Trong lòng Liên lúc này cũng là cả một nỗi buồn mênh mang. Liên chưa biết, những ngày tới cô phải sống như thế nào khi mà niềm tin đổ vỡ!

***

Đồng hồ đã điểm hơn 11h đêm, thành phố lúc này vắng người qua lại. Thương đứng ở ban công, nhìn ra ngoài ánh đèn đường, lòng cảm thấy buồn thê thảm. Nhiều năm rồi, cô đã không còn oán trách cuộc đời này cay nghiệt với mình. Cô nhớ, lần đầu tiên bản thân cảm thấy hận cuộc sống chính là cái thời điểm cô nhận ra mình yêu Duy. Cô hận vì đã gặp chàng trai ấy quá muộn, khi mà cô đã là một người bị ràng buộc trong mối quan hệ với Huy. Cô hận cả những câu chuyện bi kịch của gia đình mình đã ép buộc cô phải sống và lựa chọn theo một cách khác. Khi Thương quyết định từ bỏ Duy để kết hôn, cô không còn oán hận nữa. Cô học cách sống cam chịu và chấp nhận, một cách thản nhiên như không bởi vì xét cho cùng, đó vẫn là sự lựa chọn của chính cô.

Sau từng ấy năm, dẫu trải qua biết bao nhiêu đau khổ, đổ vỡ, điều tiếng, Thương cũng không hận cuộc đời. Nhưng hôm nay, trước những sự hiểu lầm này, Thương hận thực sự! Cô không hiểu bản thân mình đã làm gì nên tội để chỉ mong yêu một cách bình yên thôi cũng không thể. Người đàn ông tốt như Duy, khó khăn lắm cô mới có được mà tại sao cô cứ cảm thấy bản thân mình như một tội đồ khi bên anh? Không chỉ là những người thân, gia đình mà giờ tới cả những mối quan hệ khác tưởng như vô hại lại cũng đang đe dọa tới tình yêu này. Hôm nay, Thương ích kỷ, Thương chán ghét cái thế giới này vì chúng đang lăm le cướp đi thứ hạnh phúc mà khó khăn lắm cô mới có lại được.

Thực ra mọi thứ đến từ một nỗi sợ. Thương hiểu hơn ai hết mối quan hệ của cô và Duy sẽ phải đối diện với những trở ngại nào. Việc Thương hơn tuổi, việc Thương là người đàn bà một đời chồng, trong khi đó, Duy lại là trai tân, thậm chí còn là một anh chàng ưu tú nữa. Chỉ nguyên việc đó thôi đã đủ khiến cho tình yêu này trắc trở rồi. Gia đình của Duy sẽ rất khó để chấp nhận cô. Vậy mà giờ còn thêm những việc tình ngay lý gian này nữa.

Cứ nghĩ đến việc sẽ phải rời xa Duy là Thương lại sợ đến cồn cào ruột gan. Cô không dám hình dung về điều đó nữa. Hạnh phúc đang có trong tầm tay làm cho Thương sợ hãi vô cùng. Nước mắt cô cứ thế ứa ra, cay đắng trăm bề.

Khoảnh khắc đó, một vòng tay ôm lấy cô từ phía sau. Gương mặt áp vào cổ, hôn lên mái tóc của cô, giọng nói thì dịu dàng, ấm áp như kéo cô từ một cõi đau thương nào đó trở về:

– “Biết ngay là em sẽ lại khóc, lại đau khổ, tổn thương mà? Cứ đẩy anh về bằng được rồi ở đây khóc một mình. Nào, tựa vào anh mà khóc

Biết là Duy, Thương không cầm lòng được, cô quay lại phía sau, ôm chặt lấy anh, úp mặt vào vòm ngực rộng lớn ấy mà bật khóc, tiếng khóc ấm ức, nức nở…

Một hồi sau, bình tĩnh hơn Thương mới hỏi:

– “Sao anh lại đến đây? Mới lúc tối về nhà giờ lại quay lại là sao?”

– “Anh về rồi nhưng cả Thùy và Liên dọn ra ngoài rồi. Hai đứa chắc giận quá không muốn nhìn mặt anh. Anh ở nhà một mình, nhớ em khủng khiếp. Anh không chịu được. Anh đoán em cũng đang buồn lắm nên anh phóng xe tới đây với em

Thương ôm lấy Duy, chặt thêm một chút nữa. Anh cúi xuống, lần tìm đôi môi của cô để hôn, như một cách trấn an tinh thần:

– “Muộn lắm rồi, mình vào ngủ đi em. Mai em sẽ còn rất nhiều việc phải làm. Những ngày tới chắc em cũng còn phải đối diện với rất nhiều chuyện đau lòng. Nghe lời anh, mình đi ngủ đi, nhé

Thương gật đầu. Cả hai ôm nhau đi vào phòng ngủ. Nằm trong vòng tay nhau, trên chiếc giường êm ái, Duy vẫn hôn cô ngọt ngào như mọi lần. Nhưng hôm nay, cả hai đều biết, trong lòng họ không phải là thứ cảm giác hạnh phúc yêu thương. Nếu như Thương đang đầy những giằng xe, đau khổ, dằn vặt, thì Duy lại là sự xót xa, đau đáu thương người phụ nữ của mình.

***

Đầu giờ sáng, tiễn Duy đi làm xong, Thương ở nhà, đắn đo mãi, cuối cùng cô quyết định cho Liên. Cô không dám chắc Liên có ngay máy không nhưng vẫn muốn thử với hi vọng con bé chịu một lần nghe cô kể tưởng tận mọi chuyện. Thật may là chỉ vài chục giây sau, Liên nhấc máy:

– “Alo, Liên à, cô đây. Cô xin em đừng tắt máy. Cô muốn gặp em để nói cho em nghe mọi chuyện. Cô nghĩ cô trò mình nên một lần thẳng thắn với nhau”

– “Được, em cũng không có ý định trốn tránh cô. Cô tới quán cà phê mọi khi hay ngồi thảo luận bài tập. Em sẽ đến sau”

Ngồi bên cạnh Liên nên Thùy có thể nghe rõ cuộc hội thoại đó. Thùy sốt sắng:

– “Bà Thương gọi à? Lại hẹn gặp để thanh minh thanh nga à? Để tớ đi với cậu? Cậu quá hiền lành, không nói lại cái người mưu mô rắn độc như bà ta đâu”

– “Thôi không cần đâu. Chẳng phải sáng nay cậu đi xem phòng trọ à? Người ta đã hẹn thế rồi thì cậu đi đi không lại nỡ. Tớ cũng cần phải ổn định chỗ ở một vài ngày tới. Cậu giúp tớ với nhé. Còn đi gặp cô Thương, cứ để tớ đi một mình cũng được. Dù sao đây cũng là câu chuyện của tớ và cô ấy”.

Ngồi trong quán cà phê, nhìn gương mặt lo lắng của Thương, Liên cảm thấy đầy khinh bỉ. Thương chủ động:

– “Liên, cô biết lúc này em đang rất giận, rất đau khổ và thậm chí là căm ghét cô. Nhưng cô muốn chia sẻ để em hiểu. Chuyện cô và anh Duy yêu nhau là từ rất lâu rồi. Cô và anh ấy vốn dĩ quen nhau trước đó chứ không phải tới khi gặp gỡ qua sự giới thiệu của hai đứa…

Liên nước mắt giàn giụa, nói trong nghẹn ngào:

– “Cô thôi đi. Cô đừng làm em như trẻ con nữa. Giờ cô hẹn em ra đây để kể cho em nghe về chuyện hai người đã yêu nhau như thế nào, phải lòng nhau ra sao à? Em không có hứng thứ với câu chuyện tình yêu của hai người. Em chỉ muốn hỏi cô một chuyện? Tại sao cô lại giấu em? Cứ cho lời giải thích của cô về việc hai người quen nhau trước đó rồi là thật đi, thì tại sao khi em tâm sự em có tình cảm với anh Duy, cô lại dối em? Lúc đó cô đã làm gì? Em và cả Thùy đều tin tưởng cô, bộc bạch chuyện em thích anh Duy cho cô nghe. Lúc đó cô còn nói động viên em là em là cô gái dễ thương, tốt bụng, anh Duy nhất định sẽ yêu em. Cô còn khuyên nhủ khích lệ em như thế nào? Vậy ra trước mặt thì cô nói thế, sau lưng em cô lại ngủ với anh ấy à?

– “Không phải như vậy. Cô và Duy quen nhau trước đó nhưng ngày gặp lại thực sự chưa nghĩ tới việc sẽ yêu nhau. Nhưng rồi tình cảm đến một cách tự nhiên. Khi đó cô chỉ sợ em sẽ nghĩ khác đi, muốn cho em tĩnh tâm ôn thi cho xong rồi sẽ thú nhận với em mọi chuyện

– “Ra là thế. Vậy là vì em ư? Cô tốt với em quá vậy? Cô biết hết mọi nỗi buồn, sự đau khổ và cả tình yêu em dành cho anh Duy. Cô động viên em cố gắng theo đuổi tình yêu, sau đó cô lên giường với người mà em yêu. Giờ thì cô lại nói làm tất cả vì em. Thật đáng ghê sợ. Cô biết không, em không đau lòng vì anh Duy không yêu em, mà đau lòng vì người cướp đi niềm tin của em là cô. Cô đã đâm cho em một nhát dao chí mạng rồi đấy. Cảm ơn cô những tháng ngày qua đã giúp đỡ em. Nhưng giờ, làm ơn, nếu có thể, xin đừng bao giờ xuất hiện trước mắt em nữa. Bởi vì nhìn thấy cô, em chỉ thấy ghê tởm, rùng mình”.

Nói rồi, Liên đứng dậy, chạy khỏi quán. Thương ở lại với một nỗi tủi nhục ê chề, có miệng không thể nói, có oan không thể giải.

***

Cuối giờ chiều, Thùy hớn hở về lại phòng khách sạn, tay còn mang theo cơm, bánh trái đủ cả, mặt mày tươi tỉnh lắm. Vừa mở cửa Thùy vừa nói:

– “Dậy ăn cơm đi Liên ơi, chiều nay tớ tìm được một phòng trọ rồi, ổn lắm, mới tinh mà giá cũng mềm, lại khu trung tâm tiện đi lại. Tớ đặt cọc rồi, mai bọn mình qua dọn dẹp dần đi, 1,2 ngày nữa là có thể chuyển tới được luôn…

Còn chưa kịp nói hết câu, mắt Thùy hoa lên, đầu óc quay cuồng. Cái cảnh tượng nền nhà vũng máu, Liên nằm trên giường, tay võng xuống, máu chảy lênh láng, mặt Liên trắng bệch tựa như cái xác khiến đôi chân Thùy nhũn ra. Cô thậm chí còn không đi được, chỉ có thể bỏ ra ngoài hành lang, gọi ầm người lên để cầu cứu…

Hơn 1h đồng hồ sau khi nhận được cuộc gọi của Thùy, Duy cùng với Thương hớt hải vào viện. Duy chạy dọc hành lang và nhận ra em gái mình đang ngồi ở cửa phòng cấp cứu. Thấy anh trai đến, Thùy lao ra ôm chầm lấy Duy, khóc như mưa như gió, giọng nói thì nức nở:

– “Anh ơi, Liên… Liên nó tự tử… Liệu Liên có chết không anh?”

– “Em đừng có nghĩ tiêu cực như vậy, Liên phúc lớn mệnh lớn, nhất định không sao đâu, em bình tĩnh đi”

Mặc dù anh trai nói thế nhưng Thùy vẫn khóc không ngừng lại được. Một hồi sau, bình tĩnh hơn, lúc này Thùy mới quan sát và nhận ra Thương cũng đến. Cô đứng phía sau, tựa lưng vào tường, không dám nói một lời. Thùy lao đến trước mặt Thương, trong cơn kích động, Thùy nói xa xả vào mặt cô giáo mình:

– “Cô tới đây để làm gì? Có phải tới để xem cái Liên nó chết hay chưa mới vừa lòng hả? Rồi đó, nó kiệt quệ, nó hủy hoại cuộc đời mình vì cô rồi đấy, cô hài lòng chưa. Cô thắng rồi, cô chiến thắng một đứa con gái tội nghiệp rồi đó. Cô về đi. Tôi không muốn nhìn thấy mặt cô đâu. Đừng có để lát nữa Liên được các bác sĩ cứu về từ bàn tay tử thần, nhìn thấy cô lại tức ộc máu mà chết

Không thiếu những từ ngữ cay nghiệt mà Thùy dùng để ném vào mặt Thương. Duy đứng đó, mặt nóng bừng lên, anh hét vào mặt Thùy:

– “Thùy, anh cấm em không được nói những lời như vậy với Thương? Anh đã nói…”

Thương thấy vậy vội giật mạnh tay Duy lại để ngăn anh:

– “Anh, đừng nói nữa, đây là bệnh viện. Thùy cũng vì lo lắng cho Liên thôi. Giờ sức khỏe của Liên mới là quan trọng. Anh đừng nổi nóng nữa

Nếu là trước đây, nghe cái tông giọng dịu dàng, nhỏ nhẹ, cái lý lẽ lọt lỗ tai này của Thương, Thùy chắc chắn lại xuýt xoa: “Chao ôi, người đâu mà đẹp từ ngoại hình tới giọng nói”. Nhưng hôm nay, Thùy chỉ cảm thấy là một sự giả tạo đến ghê tởm mà thôi.

Vừa lúc đó, bác sĩ bước ra từ phòng cấp cứu:

– “Ai là người nhà của bệnh nhân Liên”

Cả Thùy và Duy cùng lao tới. Thùy nôn nóng:

– “Dạ, là cháu, là cháu ạ”

– “Ừ, gia đình có thể tạm yên tâm rồi, cô bé đó qua cơn nguy kịch rồi. Cũng may là được cấp cứu kịp thời nên không nguy hiểm tới tính mạng, không bị mất máu nhiều quá. Giờ sẽ chuyển Liên qua phòng nằm theo dõi, nghỉ ngơi. Sẽ chọn phòng riêng cho yên tĩnh nhé. Tình hình sức khỏe của Liên thì không đáng ngại nữa nhưng người thân phải hết sức lưu ý đến tinh thần của cô gái này. Tuyệt đối tránh không cho cô ấy xúc động mạnh hay gặp chuyện ức chế tinh thần. Khi chăm sóc lúc nào cũng phải có 2 người thay phiên nhau, phải có người ở bên, không được để cô ấy ở một mình

– “Dạ vâng, cháu rõ rồi ạ”

Thùy theo chiếc xe giường đẩy Liên về phòng riêng. Duy chạy lại chỗ Thương. Cô giục giã:

– “Anh vào với Liên đi. Có tình hình gì thì báo cho em biết với. Em ra ngoài ngồi đợi anh nhé. Em vào giờ sợ không tiện”

Nhìn Thương lúc này Duy xót xa lắm. Anh biết là lòng cô đang đổ vỡ, đau khổ rất nhiều nhưng cứ phải cố nén đau thương lại. Mặc dù chỉ muốn ở bên người phụ nữ của mình nhưng đúng là lúc này Duy không thể bỏ mặc Thùy với Liên được. Anh nói:

– “Em ra ngoại đợi anh một chút. Anh vào xem Liên thế nào rồi sẽ ra báo em. Sau đó anh đưa em về rồi quay lại viện sau”

– “Thôi, anh không phải lo cho em đâu, anh cứ vào đi”

Liên tỉnh lại rồi, nhìn gương mặt trắng bệch của bạn, Thùy càng thương và lo lắng cho bạn nhiều hơn. Thùy nắm lấy tay Liên khóc nức nở:

– “Cái con điên này, tại làm sao lại phải dại dột như thế, sao phải quyên sinh vì một cái con mụ không ra gì như thế chứ? Đáng lẽ phải sống cho thật tốt, cho cô ta trắng mắt ra hối hận chứ. Tí nữa thì bị diêm vương lão gia bắt đi rồi, may mà vì quá xinh đẹp, nhân hậu nên ông ấy thả về đó

Liên ngửa mặt lên nhìn trần nhà, nước mắt tràn qua khóe mi:

– “Tớ cảm thấy cuộc sống của mình tồi tệ quá Thùy ạ. Biết bao nhiêu chuyện cứ giáng xuống đầu tớ. Hôm nay gặp cô Thương, nói chuyện với cô ấy rồi, tớ lại nhận ra, mình trách cô ấy cũng là vô lý. Xét cho cùng thì cô ấy cũng chẳng sai gì? Tớ với anh Duy đâu đã phải là một đôi, chỉ là tớ thích anh ấy thôi mà. Còn cô Thương cũng hoàn toàn có quyền giành lấy tình yêu cho mình chứ. Là tớ kém cỏi, tớ thua kém cô ấy nên không được anh Duy yêu. Để rồi giờ đây thua cuộc, tớ lại oán trách cô ấy. Tớ làm sao mà sánh được với cô Thương chứ? Cô ấy đẹp lại giỏi giang như vậy, anh Duy yêu là đương nhiên. Tớ thấy cuộc đời tớ bế tắc thực sự. Đến ân nhân của mình còn cầm dao đâm mình, ến một người tử tế, tốt bụng lại cũng quý tớ như anh Duy nhưng cũng không hề yêu tớ thì chắc tớ chẳng biết tin vào cái gì nữa cả

Thùy định nói thêm mấy lời thì đúng lúc đó Duy vào. Anh tiến tới bên giường, Liên lau vội nước mắt đi:

– “Liên, em đỡ mệt hơn chút nào chưa? Em làm mọi người lo lắng quá”

Liên nói trong nước mắt:

– “Em xin lỗi, là em lại làm phiền mọi người rồi”

– “Em đừng nói vậy. Em có muốn ăn gì không, để anh đi mua cho em”

Liên lắc đầu. Vẫn biết chuyện tình cảm với Duy gần như là vô vọng nhưng không hiểu sao những câu nói và sự dịu dàng này của anh lại khiến Liên chỉ muốn được đắm chìm ở đó mãi không muốn thoát ra. Cô cố gắng bấu víu vào cái cơ hội này chỉ để được gần Duy hơn một chút:

– “Anh Duy, em có thể cầu xin anh một chuyện được không?”

Duy ngồi xuống giường, ân cần:

– “Em nói đi, đừng khách sáo như vậy, chỉ cần em muốn nếu có thể làm được cho em, anh nhất định sẽ làm”

– “Em mệt quá, em muốn ngủ một chút. Anh có thể nào nắm lấy tay em, chờ em ngủ rồi hãy đi đâu đó được không?”

Duy hiểu cái điều mà Liên đề nghị là gì. Cô gái này đang muốn anh xoa dịu những tổn thương trong lòng, vẫn cứ muốn được níu kéo, được vỗ về. Duy không muốn gieo hi vọng cho Liên nhưng lời vị bác sĩ ban nãy nói làm cho Duy không dám khiến Liên thất vọng:

– “Được, em ngủ đi, anh sẽ ngồi đây trông cho em ngủ. Anh nắm tay em đây rồi, em cứ yên tâm ngủ đi”

Thùy vỗ vào vai anh, muốn tránh đi, nhường lại phút giây riêng tư này cho hai người:

– “Anh ở lại trông Liên, em ra ngoài mua đồ ăn và chút đồ dùng cá nhân” Duy gật đầu. Anh nóng ruột vì bên ngoài, Thương vẫn đợi anh. Nhưng lúc này, khi mà Liên chưa ngủ, anh rút điện thoại ra nhắn gọi cho Thương thì khác nào một cái tát vào mặt Liên. Bởi thế, dù lo cho Thương lắm anh vẫn phải cần mẫn ngồi đây, cố gắng dỗ cho Liên ngủ đi một chút.


Để anh trai ở lại với Liên, Thùy ra ngoài mua đồ. Bước tới sân bệnh viện, nhìn thấy Thương vẫn cặm cụi ngồi đó đợi chờ. Thùy bước tới, nói bằng giọng hằn học:

– “Cô về đi, anh Duy đang phải ở lại trông cho Liên ngủ. Tốt hơn là cô đừng bao giờ xuất hiện trước mặt Liên nữa nếu cô còn một chút lương tâm

Thương không chấp mấy lời của Thùy, chỉ bận tâm xem sức khỏe của Liên ra sao:

– “Liên sao rồi em, tỉnh dậy chưa?”

– “Cô đừng giả bộ tốt với tử tế nữa, phát buồn nôn lên được. Cô lừa được anh Duy chứ không lừa được bọn em đâu. Em mới chỉ vừa nói cô vài câu mà anh Duy về đã nổi đóa lên với em. Chắc chắn là cô cay cú lắm nên đã nói với anh ấy chứ gì. Nhưng đừng nghĩ vì thế mà em sợ. Có phải cũng chính cô đã nói điều gì đó khiến Liên mặc cảm, tủi hổ đúng không? Đó là lí do Liên mới tìm đến cái chết

– “Không, cô không làm thế. Cô và Liên gặp nhau chỉ được chừng hơn 10 phút. Cô thậm chí còn chưa kịp nói gì cả?”

– “Cô chưa kịp nói gì cả? Cô lúc nào cũng là nạn nhân trong câu chuyện của chính mình. Lần nào cô cũng không làm gì, không nói gì nhưng rốt cuộc thì những cái cô tạo ra nhìn vào có cái nào tốt đẹp không? Ngay cả khi cái Liên bắt gặp hai người ở chung nhà, ngủ chung giường với nhau nó cũng không tuyệt vọng đến mức muốn chết. Vậy mà chỉ đi gặp cô về 1 lúc xong nó tự tử. Cô giải thích về điều này thế nào? Liên tỉnh dậy, câu đầu tiên vẫn là tự cảm thấy mình sai, cảm thấy mình không xứng, cảm thấy bản thân rẻ rúm… chắc chắn là cô lại nhồi vào đầu nó những cái tư tưởng đó rồi. Cô cứ phải hạ bệ, phải khiến một đứa con gái mới lớn đau lòng, tới mức hủy hoại bản thân luôn mới vừa ý à? Cô chiến thắng rồi mà, cô khiến anh Duy si mê rồi cơ mà, còn phải nói những lời làm cho Liên đau khổ làm gì chứ?

– “Cô… cô không làm như vậy. Em có thể hỏi Liên về những gì mà cô nói”

– “Cô thôi đi, Liên nó là đứa nhu mì, hiền lành như thế nào, giờ có hỏi nó cũng lại chỉ nói tốt cho cô thôi. Ngay cả khi vừa nãy tỉnh dậy, từ cõi chết trở về đấy, nó vẫn bênh cô, bảo rằng cô không có lỗi khi giành lấy tình yêu cho mình. Cô quá hiểu tính cách và điểm yếu của Liên nên chơi bài này là chuẩn rồi”.

Thương cố kiềm chế để bản thân mình không rơi lệ. Bởi vì cô biết, giọt nước mắt của mình lúc này chỉ là nước mắt cá sấu trong mắt Thùy mà thôi. Khi người ta đã không muốn tin, mọi hành động, lời nói của mình đều là giả dối. Ngay sau đó, Thùy rời đi, để mặc Thương ở lại với những nỗi đớn đau, ê chề.

Những ngày sau đó, Thùy và Duy thay nhau chăm sóc cho Liên vì không tiện báo cho người nhà của Liên. Duy đi làm, nếu hôm đó Thương không lên lớp, anh sẽ tranh thủ về với cô. Còn hầu như buổi tối, Duy ghé vào viện để hỗ trợ Thùy, cho em gái về nhà tắm giặt, thay đồ. Duy cố gắng làm tròn vai trò của một người anh đối với Liên mặc dù anh đang cảm nhận thấy sự thân thiết này không nên có. Nó sẽ làm cho Liên cảm thấy gần gũi hơn. Mà Duy thì không muốn thế.

Về phần mình, chẳng hiểu Liên vì muốn níu kéo chút tình cảm hay chỉ đơn giản là gần gũi Duy thêm được chút nào hay chút ấy mà đôi lúc, Liên luôn muốn Duy nâng niu, cưng nựng mình như một cô người yêu vậy. Những việc kiểu như anh nắm tay em, anh đút đồ ăn cho em… đều khiến Duy thấy khó xử. Nhưng biết làm sao được khi mà Liên giờ là người bệnh và đang cần phải tĩnh tâm.

Thùy về nhà tắm rửa một chút. Vừa tới cửa nhà thì hốt hoảng khi thấy mẹ từ quê lên, đang đứng đó đợi. Nhìn thấy con, bà cười mừng quýnh quáng:

– “À đây rồi, may quá con về rồi. Mẹ đang định gọi cho con hoặc anh Duy”

– “Ơ, mẹ lên bao giờ đấy, sao không gọi điện thông báo tự nhiên đùng đùng lại ở đây thế này?”

– “Ô, thế mẹ không được lên thăm chúng mày à? Hay là chê bà già quê mùa này, sợ xấu hổ nên không muốn mẹ lên”

– “Không phải vậy, ý con là cả con và anh Duy đều bận, mẹ lên không báo trước, nhỡ anh ấy cũng mải không để ý điện thoại hay gì thì cứ đứng đây đợi đến khuya ạ. Đáng lẽ mẹ phải báo trước để anh em con bố trí người đi đón chứ

– “Thôi, đón rước gì, mẹ đi xe khách cũng tiện lắm. Lên đây đằng nào anh em mày chẳng về nhà, mẹ đợi tí không sao”

Thùy mở cửa, khuân vội đống đồ mà mẹ mang từ quê lên vác vào nhà. Bà Hoa ra ghế ngồi, lỉnh kỉnh lôi ra bao nhiêu thứ quà quê, vừa làm vừa hỏi:

– “Thế anh Duy giờ này còn chưa đi làm về cơ à? Hai đứa về muộn thế thì cơm nước thế nào?”

– “À, không mọi hôm tầm này thì anh Duy về rồi mẹ ạ, nhưng mấy hôm nay do có tí việc nên anh ấy chưa về”.

Thùy ngồi xuống cạnh mẹ:

– “Mẹ ăn gì chưa, để con đi nấu cơm”

– “Ờ, thôi nấu tạm bát mì hai mẹ con mình ăn đi. Con cũng bận mà, vả lại mẹ cũng không đói, ngồi trên xe ăn một đống bánh mà bố mày đóng gói cho gửi lên nên giờ cũng lửng dạ rồi

– “Vâng”

Bữa cơm tối diễn ra chớp nhoáng như vậy bởi vì bản thân Thùy cũng mệt lả người sau một ngày vật vã ở viện. Thùy nhắn tin cho Duy báo sẽ ở nhà không vào viện. Sau một hồi Duy giãy nảy lên nói rằng không thể ở đây cả đêm với Liên được vì rất bất tiện, còn những chuyện của chị em phụ nữ anh sẽ không tiện giúp, mãi Thùy mới đồng ý nhưng sẽ vào muộn hơn đôi chút vì còn phải sắp xế cho mẹ.

Hai mẹ con ngồi ở ghế sofa, Thùy hỏi:

– “Mà sao đợt này mẹ lại lên đây thế?”

– “Tự nhiên mẹ cứ nóng ruột làm sao ấy. Từ hôm nghe anh mày bảo là có bạn gái, còn sắp dẫn về xin cưới xin, mẹ cũng mong ngóng. Dù gì anh mày cũng gần 30 rồi. Mà thanh niên chúng mày bây giờ kỳ lạ lắm, chỉ lo làm lo ăn thôi. Đành rằng tập trung vào sự nghiệp là tốt, mà nhờ có anh mày cố gắng thì nhà mình mới thoát khổ. Thế nhưng mà chỉ mải làm ăn không tính chuyện cưới xin, hôn nhân thì cũng không được. Thế con đã gặp người yêu thằng Duy chưa?

Mấy ngày bận rộn Thùy đã cố gắng quên đi cái câu chuyện khiến cô điên tiết ấy, giờ mới chỉ nghe mẹ nhắc đến cái cụm từ “người yêu anh Duy” là máu trong người Thùy lại sôi lên. Thùy thấy nóng phừng phừng, lập tức kể cho mẹ nghe:

– “Con gặp rồi, không những gặp mà còn là người quen biết, nhưng chỉ biết mặt chứ không biết được lòng dạ, tâm địa. Con đã định đợi việc này xong xuôi sẽ về báo với bố mẹ, mà vì có biến nên chưa kịp thông báo. Mẹ lên con cũng kể cho mẹ nghe luôn. Con chẳng giấu mẹ nữa, cái Liên nó đang ở trong viện, đi cấp cứu… vì tự tử mẹ ạ

Liên với gia đình Thùy khác nào con cái trong nhà, bởi thế nghe thấy thông tin này, bà Hoa giãy nảy lên, tí nữa thì ngồi không vững:

– “Ôi giời ơi, thôi chết, sao lại dại dột thế. Chuyện tày đình như thế mà từ nãy đến giờ lên mày không nói là sao hả con? Thế nó thế nào, đã khỏe hơn chưa? Hay mày cho mẹ vào viện thăm nó. Sao lại dại dột thế chứ? Con bé hiền lành, ngoan ngoãn, tử tế thế mà làm sao lại nghĩ quẩn vậy?

– “Thì đấy, là nhờ con dâu tương lai quý hóa của mẹ đấy, do người yêu ông Duy cả đấy”

Nghe tới đây, dù chưa hiểu sự tình ngọn ngành ra làm sao nhưng bà Hoa cũng đã bắt đầu có suy nghĩ không mấy thiện cảm về cái cô gái mà con mình yêu. Thùy trước nay là đứa rất vô tư, không bao giờ dò xét hay nghĩ xấu cho ai. Liên cũng là một cô gái hiền lành, dễ mến. Để Thùy phải nổi điên lên như thế này, thêm việc Liên phải uất quá mà tự tử thì chắc chắn cái việc cô gái kia làm phải kinh khủng lắm. Với bà thì Liên cũng không khác gì cô con gái thứ 2, lại gặp gỡ, tiếp xúc với Liên từ nhỏ nên hiểu tính khí Liên, thế cho nên chuyện làm tổn hại đến Liên bà tất nhiên phải có ấn tượng xấu về người đó.

Không đợi mẹ hỏi tiếp, Thùy nói luôn:

– “Con chẳng giấu gì mẹ, cái Liên nó thích ông Duy nhà mình. Mà không phải, là yêu ấy. Con bé nó yêu ông Duy thật. Con nghĩ chuyện đó cũng dễ hiểu thôi. Tại anh Duy nhà mình cũng điển trai, mà đang độ tuổi này nảy sinh tình cảm là đương nhiên. Còn cái người mà anh Duy yêu lại chính là… cô giáo của bọn con

– “Cô giáo á? Cô giáo trẻ vậy à?”

– “Không mẹ ơi, cô giáo hơn tuổi anh Duy nhà mình, hơn 5 tuổi lận. Cô ấy từng là người mà bọn con vô cùng quý trọng, yêu mến. Chính vì thế khi Liên nó có tình cảm với ông Duy, trong mỗi dịp gặp gỡ, bọn con đều kéo ông Duy đi để giới thiệu với cô. Hai đứa còn tâm sự thật lòng hết. Thế mà mẹ có tin được không, cô ta mồi chài, lôi kéo thế nào, chỉ sau có vài lần gặp gỡ rồi mà họ hẹn hò nhau sau lưng, bọn con cũng không biết. Ông Duy từ ngày bập vào bà đó còn gần như chuyển qua nhà bà ấy sống, có về nhà đâu. Cho tới hôm rồi cái Liên bất ngờ qua đó chơi, vô tình bắt gặp ông Duy ngủ ở đó mới phát hiện ra sự thật. Mẹ thấy có tởm không?”

Bà Hoa nghe con nói mà say sẩm mặt mày. Một người đàn bà nông thôn, vốn không quen với những đấu đá, thị phi, nghe mấy câu chuyện như phim này cứ rùng hết mình. Bà vừa sợ hãi lại vừa thương Liên, lo cho cả cậu con trai nữa.

– “Thế nhưng mà cái cô giáo gì đó tới tuổi này mà còn chưa kết hôn sao, sao thằng Duy nhà mình lại về đó ăn ở như vợ chồng vậy. Chết thôi. Anh mày bình thường hiền lành tử tế là thế, tại sao lại làm cái trò mèo này cơ chứ. Bấy lâu nay mẹ cứ tin tưởng nó, không nghĩ nó lại đổ đốn ra thế này

– “Thì anh ấy vẫn ngoan mà mẹ, chẳng qua bị bà kia mồi chài nên giờ mới thành ra như thế. Ông ấy cự tuyệt cái Liên rồi còn sang đó sống với bà kia như vợ chồng. Còn bà kia á, bà ấy 1 đời chồng rồi mẹ ơi, nhưng mà ly hôn. Thế là gặp ông Duy nhà mình rồi cho sập bẫy đấy. Thật không thể nào mê nổi

Càng nghe bà Hoa càng rụng rời chân tay. Bao nhiêu hăm hở, dự định lên thành phố để gặp con dâu tương lai, giờ nghe thấy thế này bà không biết phải làm thế nào nữa.

Thùy tiếp tục:

– “Mà khiến ông Duy mê thôi chưa đủ, sau hôm bị phát hiện, bà ấy hẹn gặp cái Liên, rồi chẳng biết nói gì với nó, ngay buổi chiều về nó uất ức rồi từ tử đó. Điều con không thể ngờ là bên ngoài cô ta cực kỳ hiền lành, tử tế, đạo mạo, còn tốt với bọn con vô cùng, ai mà ngờ được sau lưng lại ác nhân như thế. Mẹ thấy loại đó có phải là rắn độc không? Lại được ông Duy nữa, giờ cứ như ăn bùa mê thuốc lú, nhất nhất bênh cô ta chằm chặp, không chịu nghe ai”.

Nhìn mặt mẹ như người mất hồn, Thùy biết mình đang dọa mẹ chết khiếp bằng câu chuyện đáng sợ này. Thùy nảy ra ý định:

– “Mẹ, mẹ ơi, con bảo này. Hôm nay mẹ ở nhà nghỉ ngơi đi. Mẹ vừa đi đường xa lên cũng mệt rồi. Tí nữa con vào viện thay cho ông Duy, để ông ấy về nhà. Sáng mai mẹ bảo anh ấy đưa mẹ vào viện thăm Liên nhé. Còn chuyện của cái con mụ hồ ly tinh kia, con với mẹ không thể để mặc kệ được. Mai mẹ con mình đi gặp chị ta đi, nói cho chị ta biết gia đình này dù có nghèo, có khó, có quê mùa cũng không chấp nhận loại con dâu như thế. Con tính giờ tranh thủ cái Liên nó đang xảy ra việc như thế, ông Duy cũng nể, chịu ở bên gần gũi, mẹ con mình phải tác động luôn. Phải cấm tiệt chị ta đi, trong lúc đó Liên với ông Duy gần nhau có khi lại nảy sinh tình cảm. Chỉ cần tách được bà kia ra thì chắc có cơ hội thôi

Bà Hoa nghe con gái nói vậy, mặt buồn thiu:

– “Thôi chuyện Duy nó có yêu Liên không thì không nên gượng ép con ạ. Tính anh mày thế nào, mẹ hiểu. Cố gán ghép rồi nó không thích thì chỉ cái Liên khổ thôi. Nhưng cái cô gì đó kia thì đúng là không thể chấp nhận được. Nhà mình xưa nay không bao giờ đòi hỏi hay đặt ra tiêu chuẩn chọn con dâu gì cả, nhưng làm người thì phải có đạo đức. Mang tiếng giáo viên mà lại như thế. Đã vậy, nguyên cái chuyện hơn tuổi, một đời chồng đã khó chấp nhận rồi. Thế con hẹn cô đó đi, rồi mai lúc thằng Duy đi làm mẹ con mình đi gặp. Để xem cô ta mặt dày đến như thế nào

– “Nhưng tối nay mẹ đừng nói gì với anh Duy đó nhé, không rồi ông ấy lại đề phòng, hỏng hết kế hoạch của mẹ con mình ra”.

– “Ừ, mẹ biết rồi, thôi con vào viện thay cho anh đi”

Thùy chào tạm biệt mẹ rồi đi. Trong lòng hí hửng mừng thầm vì sắp khiến cho Thương phải trả giá cho những gì mà cô đã làm!

Duy về nhà, thấy mẹ lên, anh chạy ra ôm chầm lấy mẹ:

– “Mẹ lên sao không báo con biết trước. Mẹ đi đường có mệt lắm không mẹ?”

– “Không, không mệt gì cả. Thôi con tắm rửa, thay đồ rồi mà đi nghỉ đi”

Duy thấy thái độ của mẹ có phần hơi khác lạ, cũng kể thật luôn:

– “Mẹ, chắc mẹ biết chuyện bé Liên nó tự tử rồi chứ ạ?”

– “Ừ, có biết, cái Thùy vừa kể cho mẹ. Thật khổ thân nó quá, cũng may mà ông trời có mắt không để nó có mệnh hệ gì chứ không bố mẹ nó ở quê mà nghe tin này làm sao sống nổi”

– “Vâng, cũng may qua rồi mẹ ạ. Chỉ có điều cần phải làm công tác tư tưởng cho Liên để cô bé vui vẻ trở lại”

Bà Hoa định hỏi con mấy chuyện về cô người yêu nhưng rồi nhớ lời dặn của Thùy, bà lại vờ như không biết gì, chỉ giục giã con đi ngủ. Bà định bụng ngày mai gặp, sẽ nói hết với cái cô kia, ngăn cô ta không được tiếp cận con trai bà nữa. Hi vọng là cô ta còn chút tự trọng, sĩ diện mà dừng lại chứ bà không thể nào chấp nhận một người thủ đoạn, mưu mô như thế được.

Sáng hôm sau Duy đi làm từ sớm, thực chất, anh tranh thủ ghé qua thăm Thương. Có chìa khóa cửa nên Duy mở vào mà Thương không hề biết. Anh đi rón rén, nhận thấy bạn gái đang thay đồ trong phòng ngủ. Duy lặng lẽ đến, từ phía sau, cài cho Thương chiếc khuy áo lót. Cô giật mình quay người lại, Duy hôn lên bả vai của Thương:

– “Anh nhớ em quá”

Thương quay người lại, ôm chầm lấy Duy, gục mặt vào người anh, cảm nhận cái cơ thể quen thuộc này. Cô cứ nghẹn ngào không thốt nên lời. Duy cúi xuống, hôn nhẹ lên trán của Thương, vuốt ve mái tóc, giọng nói trầm ấm:

– “Nhớ anh lắm, đúng không?”

Thương không trả lời, chỉ gật đầu rồi lại ôm chặt lấy Duy, như muốn tranh thủ từng giây, từng phút để được bên anh giữa những ngày tâm trí đầy mệt mỏi này. Duy mặc áo cho Thương, kéo cô ra ghế, để Thương ngồi lên lòng mình, như một đứa trẻ bé bỏng, cần được nâng niu:

– “Mấy hôm nay em có ngủ được không? Trông mặt em tiều tụy đi nhiều lắm”

– “Em ngủ được”

– “Eo ôi, thế á. Chẳng bù cho anh, đêm nào cũng nhớ em đến phát điên, không thể ngủ nổi”

Thương chẳng có tâm trí đâu để đùa, cứ nghĩ đến những hiểu lầm còn chưa thể giải thích với Liên và Thùy, lòng Thương lại buồn rười rượi.

– “Anh, Liên thế nào rồi?”

– “Cũng ổn rồi, chắc mai là ra viện thôi. Sau vụ này, phải nghiêm túc tính chuyện của chúng mình thôi. Anh không muốn chờ đợi thêm nữa. Thật đó, anh không muốn chờ thêm nữa. Muốn cưới em, muốn thành vợ chồng, muốn tối tối về nhà nấu cơm ăn với nhau, đi ngủ cùng nhau, thức dậy cùng nhau. Chỉ có gần 1 tuần vừa qua thôi mà anh cảm thấy nhớ em đến cồn cào, lại càng muốn dọn về ở cùng em luôn”.

Duy có thể cảm nhận được những rối bời trong lòng Thương, anh hôn chùn chụt lên môi cô rồi “cảnh báo”:

– “Em đang nghĩ gì đấy? Anh nhắc lại nhé, tuyệt đối đừng có định vì một lý do nào đó mà rời xa anh đấy. Anh không bao giờ cho em phép em làm điều đó thêm 1 lần nữa đâu. Lần này em đừng hòng trốn thoát khỏi anh nữa”.

Cuộc gặp gỡ chớp nhoáng ấy dừng lại sau một nụ hôn ngọt lịm mà Duy dành cho Thương trước khi anh rời đi để tới cơ quan. Ngay sau đó, Thương cũng vội vã đi sau cuộc điện thoại hẹn gặp của Thùy. Cô không biết là con bé có chuyện gì nhưng thấy đề nghị gặp mặt là phải tới luôn.


Thương bước vào quán, đảo mắt tìm và nhận ra Thùy ngồi ở một chiếc bàn nơi góc khuất. Tiến lại gần, Thương có hơi sững lại đôi chút khi thấy có người phụ nữ lớn tuổi ngồi cạnh. Nhìn gương mặt hao hao giống nhau này, Thương lập tức đoán ra đó có thể là mẹ của Duy và Thùy.

Cô vào bàn ngồi, lịch sự cúi chào người lớn tuổi:

– “Cháu chào cô ạ”

Ngẩng đầu lên nhìn, thấy gương mặt thanh tú và dễ chịu của Thương, bà Hoa cũng không nỡ làm gì đó gay gắt. Không hiểu sao nghe những gì Thùy nói và nhìn người đối diện mình lúc này, bà lại cảm thấy có phần không ăn nhập. Nhưng con gái bà dĩ nhiên không thể đặt điều cho ai đó được, bà là mẹ, phải tin con mình.

– “Chào cháu! Cô là mẹ của Duy và Thùy. Hôm nay, cô hẹn cháu ra đây để nói chuyện. Cô người quê, cũng không biết ăn nói nên cô cũng vào thẳng vấn đề luôn, có gì mong người có ăn, có học như cháu bỏ quá cho cô nhé

– “Dạ, có việc gì cô cứ nói ạ, cháu không dám”

– “Nghe nói cháu và Duy nhà cô đang yêu nhau?”

– “Dạ vâng. Đúng là có chuyện đó”

– “Có phải cháu đã từng có một đời chồng, lại còn hơn thằng Duy nhà cô tới 5 tuổi không?”

Trong mắt Thương lúc này, nước đã long lanh chỉ trực trào ra. Nhưng cô phải cố gắng ngăn lại, không phải vì sợ người ta cười mình khóc mà bởi vì sợ làm cho bà Hoa khó xử:

– “Dạ vâng, đúng là vậy cô ạ”

– “Thế này nhé, cô cũng chẳng vòng vo nữa. Nhà cô cũng không giàu có, xuất thân từ nông thôn, chỉ mong con mình tìm được người nó yêu thương thôi chứ không đặt ra điều kiện hay tiêu chí gì. Thế nhưng quả thật việc của cháu với Duy rất khó chấp nhận. Dù sao cháu cũng là người phụ nữ từng trải, chuyện này cháu biết rõ là bên ngoài nhìn vào không hay ho gì cả. Nhà cô cũng chỉ mong có một cô con dâu bình thường, vợ chồng nó chung sống thuận hòa thôi. Mà cháu với Duy thì lệch nhau nhiều quá

Thương nói trong nghẹn ngào:

– “Thưa cô, cháu biết và cũng hiểu cho sự khó chấp nhận này của cô với cháu. Cháu cũng chuẩn bị tinh thần từ trước cho điều đó. Anh Duy là một người tốt và cháu biết là anh ấy hoàn toàn có thể tìm được một người khác tốt hơn cháu. Nhưng xin cô hiểu cho hai đứa chúng cháu. Cháu và Duy yêu nhau thật lòng. Cháu tin là anh ấy cũng cần cháu nhiều như là cháu cần anh ấy vậy. Cháu mong cô cho cháu một cơ hội. Nếu là trước đây, cháu nghĩ mình sẽ không xuống nước cầu xin khi mà nhà trai không đồng ý mình, nhưng giờ bên anh ấy, hiểu được tình yêu Duy dành cho cháu, dù có như thế nào cháu cũng muốn được cùng Duy đi tiếp tình cảm này. Cháu xin cô. Có thể cô chưa chấp nhận cháu ngay nhưng xin hãy cho cháu cơ hội để chứng minh tình cảm của mình”.

Thấy Thương như vậy, Thùy quát ầm lên:

– “Cô thôi đi, cô không biết xấu hổ à, không có tí liêm sỉ nào à? Không nói chuyện cô tranh cướp anh Duy từ Liên, thì việc cô hơn tuổi rồi có 1 đời chồng cũng không nên theo đuổi anh Duy chứ. Em nói lại cho cô biết, cả em và gia đình em đều không ai chào đón em, không ai chấp nhận cô đâu. Cô làm ơn buông tha cho anh Duy đi

Vốn dĩ nếu không phải vì chuyện của Liên thì cái lý lịch của Thương cũng đã khiến mẹ như bà Hoa rất khó để chấp nhận cô con dâu này rồi. Huống chi nghe toàn những chuyện tày trời liên quan đến Liên như lời Thùy nói thì bà chẳng muốn dành cho Thương một chút cơ hội nào. Bà quả quyết:

– “Cô hy vọng cháu là người có ăn có học, lại trưởng thành rồi, lại còn là giảng viên đại học thì nên biết nghĩ, có tự trọng một chút. Nếu cháu kiên quyết bên thằng Duy thì đương nhiên là bác cũng chẳng cấm cản được. Cô chỉ là người mẹ quê mùa thôi, mà Duy nó cũng lớn rồi, cô sẽ không ngăn được đâu. Nhưng nếu hai đứa đến với nhau thì coi như cô không có thằng Duy nữa. Vợ chồng cô và Thùy sẽ lại coi như không có Duy là con, là anh nữa. Cô sẽ cắt đứt mối quan hệ với nó, tiền bạc, sự giúp đỡ từ Duy cô cũng không cần nữa. Cô chẳng thà là đi làm thuê cuốc mướn như bao năm qua chứ không chấp nhận nhìn con mình lầm đường lạc lối như thế đâu. Cháu muốn Duy nó có người thân mà như không thì tùy cháu

Thùy kéo tay mẹ ra về, để mặc một mình Thương ngồi lại. Tới lúc này, cô không thể nào chịu đựng được thêm nữa mà bật khóc nức nở. Cô bưng mặt khóc, lòng nhớ đến Duy da diết. Thương không sợ bản thân mình phải chịu thiệt thòi hay quở trách. Đi qua đủ những cay đắng rồi, giờ người đời có nói gì cô cũng không bận tâm nữa. Chỉ có điều… nếu vì cô mà Duy phải đánh đổi những điều đó thì cô làm sao có thể chịu nổi.

Bi kịch một lần nữa như lặp lại trước mắt Thương. Năm xưa, bố cô cũng đã từng bị cả nhà quay lưng chỉ vì bảo vệ mẹ cô. Mặc dù ông được tôn vinh là một người đàn ông mẫu mực trong ngôi nhà nhỏ của mình nhưng Thương biết, ông đau lòng lắm. Làm gì có ai không đau lòng khi bị tất cả người thân, người nhà chối bỏ. Duy là người sống trọng tình nghĩa. Bố mẹ lại vất vả cả đời nuôi anh khôn lớn và thành đạt như ngày hôm nay. Nếu như bố mẹ cắt đứt quan hệ với Duy chẳng phải đó là lỗi bất hiếu quá lớn mà Duy phải gánh vì Thương hay sao?

Thương bưng mặt khóc nức nở: “Duy, Duy ơi, em phải làm gì bây giờ?


Sáng hôm sau, Duy đến nhà chở Thương cùng với bệnh viện. Hôm nay, Liên xuất viện, Thương muốn gặp để nói chuyện với Liên một lần kể từ sau vụ cô bé tự tử dù cho Duy đã can ngăn bởi vì anh biết tới đó cô sẽ lại phải đau lòng. Nhưng Thương nằng nặc đòi đi.

Cả hai cùng bước vào phòng bệnh nơi mà Liên nằm. Mẹ Thùy cũng tới thăm Liên, chờ đón cô bé ra viện. Đứng bên ngoài, Thương có thể nghe rõ thấy những lời mà bà Hoa nói:

– “Ôi trời ơi, cháu tôi, trông khổ không cơ chứ, nhìn xanh như tàu lá chuối rồi. Đến bác là người ngoài nhìn còn xót hết cả ruột gan, bố mẹ cháu mà thấy thì không biết có chịu nổi không? Con ơi, con gái phải biết coi trọng bản thân mình chứ. Cháu xinh đẹp giỏi giang như thế này sao phải khổ vậy. Thằng Duy nhà bác đúng là có mắt như mù nên mới bỏ qua một người như cháu. Bác cũng chỉ mong có được cháu làm con dâu thôi. Bác không bao giờ chấp nhận người không có tư cách, đạo đức đâu. Giàu có, địa vị mà làm gì nếu mà tư cách không tốt chứ. Thôi chuyến này về chịu khó nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng cháu nhé”.

Được mẹ Duy quý như vậy, Liên cảm thấy hãnh diện lắm. Cô cảm giác mình được chào đón. Trong lòng lóe lên những hi vọng. Liên nhoẻn miệng cười hạnh phúc.

Cùng Thương đứng ngoài cửa, Duy cũng nghe thấy những lời mẹ mình vừa nói. Duy biết là Thương đau lòng lắm. Anh chủ động nắm lấy tay Thương, dắt cô vào. Vừa bước vào tới phòng, khi tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Thương, cô bối rối, giật mạnh tay ra để không khiến những người xung quanh khó chịu vì mình.

– “Cháu chào cô”

Sau đó, Thương quay sang nói với Liên:

– “Liên, cô biết em còn mệt, tâm trạng cũng chưa được tốt. Nhưng cô vẫn muốn mạn phép đến thăm em. Nhìn thấy em phục hồi như thế này là cô cũng mừng rồi. Hi vọng là em sớm khỏe mạnh trở lại để hoàn thành nốt các kì thi quan trọng

Liên nước mắt lưng tròng, quay mặt đi, nói bằng thứ giọng yếu ớt, mệt mỏi:

– “Em cảm ơn vì cô đã đến thăm. Nhưng bây giờ em phải về nhà, em cũng chưa muốn gặp cô. Cô về đi ạ”

Thương gật đầu, chấp nhận. Cô cúi đầu chào mẹ Duy rồi lui ra. Duy lập tức chạy theo giữ lấy Thương lại. Anh nhìn vào đôi mắt trống rỗng, đớn đau của Thương:

– “Em đừng buồn, anh đã nói với em chuyện này rồi mà. Liên giờ tâm lý chưa ổn định, em tới chỉ tổ làm cô bé đó không vui rồi chính em cũng lại tổn thương thôi. Để anh đưa em về

– “Thôi, anh đưa mọi người về đi. Em tự đi xe về được. Giờ em cũng có tiết học phải lên trường. Anh không thể để Liên với mẹ tự về được. Anh mau vào đưa Liên về đi

Thấy Duy lưỡng lự, Thương lại giục:

– “Vào đi. Em về đây. Có gì thì điện thoại cho em nhé”

Hôm đó, Liên đòi dọn ra nhà trọ ở luôn nhưng mẹ Duy không cho, bà nói:

– “Không được, cháu phải về nhà Duy ở với bác và Thùy. Chí ít là bao giờ cháu phục hồi, muốn đi đâu thì đi. Giờ cháu ốm yếu thế này, ra đó cơm nước một mình ai lo, rồi lại kiệt quệ thì khổ. Hơn nữa bác lên trên này còn ở lâu, cứ quanh quẩn một mình ở nhà cũng buồn. Cháu về ở với bác và Thùy đi, nhanh thì cũng tầm đôi ba tuần, bao giờ khỏe hẳn thì tính. Cùng như người nhà cả, cháu ngại cái gì”

Liên thẹn thùng, đánh mắt nhìn Duy, tỏ ý thăm dò:

– “Nhưng… đây là nhà của anh Duy mà bác”

Bà Hoa quay sang con, đợi câu trả lời. Duy đương nhiên không thể nào phũ phàng mà từ chối, anh buộc phải đồng ý:

– “Liên, em về nhà anh đi, ở với mọi người cho vui, đợi bao giờ bình phục, khỏe hẳn lại rồi chuyển ra ngoài cũng không muộn”

Nhận được câu trả lời đó, hai má của Liên đỏ ửng lên, ngượng ngùng, khẽ trả lời:

– “Dạ vâng, vậy em cảm ơn anh nhé”.

Sau đó, cả đoàn lên xe của Duy để ra về. Trên xe, mọi người chuyện trò râm ran, chỉ có lòng Duy là bất an, lo lắng, nghĩ thương cho người phụ nữ của mình. Chẳng cần gọi điện hay tới gặp tận mặt thì Duy cũng có thể đoán được lúc này, Thương đang khổ tâm nhiều lắm.

Tối đó, sau bữa cơm cả gia đình, Duy về phòng riêng. Anh ăn uống nhưng chẳng vui vẻ gì. Duy nhắn tin vào điện thoại của Thùy, gọi em gái sang phòng mình nói chuyện. Vài phút sau, Thùy xuất hiện, điệu bộ cũng không được tích cực cho lắm:

– “Anh gọi em có việc gì?”

– “Em nói gì với mẹ về Thương, đúng không?”

Đầu óc Thùy bắt đầu suy nghĩ rồi đoán định: “Cô ta đúng là loại không thể nào chấp nhận nổi. Mới chỉ gặp như vậy, mà giờ cô ta đã ton hót với anh Duy rồi. Chắc lại khóc lóc kể lể là mẹ anh, rồi em gái anh ức hiếp, nói em không ra gì nên giờ ông này mới nổi điên lên”.

– “Nói gì là nói gì?”

– “Em đừng có chối quanh nữa. Hôm nay ở ngoài cửa phòng viện của Liên, anh thấy mẹ nói cạnh khóe. Nào là chuyện không chấp nhận con dâu không có tư cách đạo đức các kiểu… Chẳng phải là em nói gì đó nên mẹ mới có thái độ như vậy sao?”

Thùy nói bằng giọng thách thức, miệng còn cười khẩy:

– “Anh nói lạ nhỉ? Bố mẹ nào mà chẳng không chấp nhận con dâu không có đạo đức tư cách, bố mẹ nào mà chẳng mong con trai mình lấy được đứa ngoan hiền, tử tế. Mà mẹ có nói ai đâu, hay là bạn gái anh không có đạo đức tư cách nên người ta nói bâng quơ thế cũng động lòng”

Nhìn cái mặt câng câng, thái độ khiêu khích của Thùy, nhất là khi động tới Thương như vậy, Duy không đủ bình tĩnh, đưa cả cánh tay tát 1 cái tưởng như cháy mặt. Má của Thùy đau điếng, đỏ ửng lên. Vốn gan lì như thế mà hôm nay, Thùy bật khóc tức tưởi:

– “Anh đánh em, anh vừa đánh em, chỉ vì loại người như cô ta mà anh tát đứa em gái của mình. Trong khi em nói gì sai về chị ta chứ? Anh đúng là bị chị ta bỏ bùa mê thuốc lú rồi. Anh không cần người thân, không cần bố mẹ, em gái mà chỉ cần chị ta thôi đúng không? Em nói cho anh biết, loại người như chị ta, em thà chết, thà là không có anh trai nữa cứ không đời nào em gọi cái loại ghê tởm đó là chị dâu đâu”

– “Đồ hỗn láo”

Duy đã định tát em gái thêm cái nữa nếu như không có mẹ xông vào can ngăn. Bà Hoa vừa nói vừa giàn dụa nước mắt:

– “Ôi giời ơi là giời, sao lại ra nông nỗi này. Bố mẹ đẻ chúng mày ra, nuôi chúng mày khôn lớn để anh em đùm bọc, yêu thương nhau chứ để giờ chúng mày đóng cửa vào đánh nhau như thế này à? Cái thằng trời đánh này, mày còn biết suy nghĩ nữa không mà đánh em ra thế kia hả, nó dù sao cũng là em mày, là con gái đó”

Thùy gào thét trong nước mắt:

– “Đó, mẹ thấy con trai mẹ chưa, có còn là con trai mà mẹ đẻ ra không. Anh ấy đúng là trúng tà rồi. Giờ con còn chưa động gì tới chị ta, anh ấy chỉ nghe vài lời không tốt về chị ta thôi mà đang tay tát em gái mình là mẹ đủ thấy chị ta như con yêu tinh chưa. Giờ với anh ấy chỉ có chị ta là nhất thôi…”

Nói rồi, Thùy chạy ra khỏi phòng Duy, lao ra khỏi ngôi nhà. Cô bé bấm thang máy, xuống dưới sảnh để được khóc một cách thỏa thê. Bà Hoa và Liên không chạy theo vì muốn để cho Thùy có chút riêng tư. Cả hai người đã qua thân thiết để hiểu Thùy đang đau lòng như thế nào. Cô bé đó vốn bộc trực, tưởng như bốc đồng thế thôi chứ là người trọng tình cảm. Nhất lại là khi bị anh trai làm đau thế này, Thùy sẽ tổn thương nhiều lắm. Với Thùy, anh trai giống như một tượng đài, một hình mẫu lý tưởng của người đàn ông hoàn hảo. Bao năm qua, Duy lúc nào cũng quan tâm, chăm sóc, chiều chuộng Thùy, bây giờ vì chuyện này mà bị anh tát, hẳn là Thùy nuốt không trôi cục hận.

Ngồi trên ghế đá ở một góc khuất, Thùy khóc không ngừng. Cô càng nghĩ càng căm phẫn người đã đẩy mọi chuyện vào tình thế này. Răng Thùy nghiến kèn kẹt, tay nắm đấm lại, từng đường gân nổi lên: “Chị cứ chờ đó, tôi nhất định sẽ cho chị biết thế nào là nhục nhã, ê chề. Tôi sẽ khiến chị phải hối hận vì những gì dơ bẩn mà chị làm với mọi người”.

***

3 ngày sau đó, Thương luôn tìm cách né tránh Duy. Không phải là cô tính chuyện rời xa anh mà bởi vì Thương biết, Liên cũng dọn về nhà Duy sống, lại còn có cả mẹ và em gái nữa. Nếu Duy cứ qua nhà Thương như mọi lần trong tình cảnh này sẽ chỉ càng khiến cho họ ghét Thương thêm mà thôi. Cô tin tưởng người đàn ông của mình nên muốn để anh ở nhà với mọi người nhiều hơn. Thương lấy lý do mẹ ốm nên sang nhà chị gái ở cùng, tiện chăm mẹ thay chị vì chị gái bận quá. Vì thế, suốt mấy ngày sau đó, Duy hầu như chỉ có thể trò chuyện với bạn gái qua điện thoại chứ chưa gặp được mặt người phụ nữ mà anh yêu!

Sáng thứ 2 đầu tuần, Thương đến trường từ sớm. Đi dọc hành lang, cô cứ có cảm giác thái độ mọi người hôm nay là lạ. Đám học trò đang túm 5 tụm 3 xì xào gì đó rồi lại tắt lịm khi Thương bất ngờ quay đầu nhìn lại. Cô có cảm giác cả thế giới đang bàn tán về mình thì phải. Trong lòng Thương bồn chồn, bất an vô cùng.

Vừa bước vào khu văn phòng của giáo viên. Thảo ra nói với Thương, mặt nghiêm trọng, lo lắng:

– “Chị ơi, chị vào gặp hiệu trưởng đi ạ. Mọi người đang chờ sẵn chị ở trong đó đó ạ”

Thương không hiểu chuyện gì. Cô đã làm sai điều gì đó ư, tại sao vừa mới sáng thứ 2 đầu tuần hiệu trường lại yêu cầu gặp riêng cô. Thương mở cửa bước vào phòng họp, ở đó không chỉ có hiệu trưởng, mà còn có cả công đoàn, cả ban kỷ luật của trường nữa.

5 phút sau đó là quãng thời gian Thương tưởng mình đang sống ở địa ngục. Tất cả những gì bày trên bàn, hiện trên máy chiếu đều khiến cô hoa mắt, ù tai. Đống giấy tờ được in ra từ cái các hội nhóm facebook, diễn đàn của nhà trường có chung một nội dung: “Bộ mặt thật của nữ giảng viên cướp bạn trai của sinh viên, khiến nữ sinh này phải tự tử”. Kèm theo dòng tít đó là một nội dung rất dài, kể tường tận mọi chuyện và cả tấm ảnh của Thương!

Bài viết được đăng tải bởi một tài khoản nặc danh, giấu mặt, rất dài, kể tường tận chuyện Thương đã cướp mất người trong mộng của cô sinh viên yêu quý như thế nào. Lời lẽ được nói ra, tình tiết được dẫn chứng tất cả đều khiến người đọc phải hiểu theo đúng cái nghĩa Thương bên ngoài là một cô giáo đạo mạo nhưng bên trong là quỷ cái đích thực. Kèm theo đó là tấm ảnh chân dung, cận cảnh mặt Thương, bức ảnh Liên nằm trong bệnh viện với cổ tay băng bó chằng chịt và một bức ảnh Thương nằm ngủ trên giường, trong vòng tay của một người đàn ông, chỉ có chiếc chăn chắn ngang ngực, chỉ nhìn thôi cũng hình dung tới cái chuyện của hai người họ. Không những thế, toàn bộ bệnh án, giấy tờ thuốc thang, tên bệnh viện mà Liên nằm cấp cứu, hồi phục cũng được trưng cả lên.

Bài viết được đăng lên mạng, trong các hội nhóm, diễn đàn của nhà trường, từ công khai cho tới hội kín, từ nhóm chỉ có sinh viên cho tới nhóm có cả thầy cô giảng dạy trong trường, đâu đâu cũng xuất hiện dày đặc. Trên bàn lúc này là loạt bài viết đó được phía nhà trường in ra, còn trên màn hình máy chiếu cũn là nội dung đó.

Thương cảm thấy chân mình sắp khụy xuống, cô phải bấm vội vào thành bàn cho khỏi ngã. Vị hiệu trưởng thở dài một tiếng, vẫn bình tĩnh để trao đổi:

– “Thương, cô ngồi xuống đi”

Thương lập cập mãi mới có thể ngồi vào chiếc ghế, toàn thân cô đang run lên bần bật. Thương vốn dĩ lớn lên trong sự chuẩn mực, khuôn phép, những chuyện dơ xấu, nhục nhã như thế này cô chưa từng trải qua. Nhất lại là khi bản thân cô hoàn toàn không như những gì đang bêu rếu. Nó là sự đả kích quá lớn mà Thương trong giây phút này chưa thể nào thích nghi được.

– “Cô giáo Thương có gì để nói không? Nhà trường không muốn vội vàng quy kết chỉ vì một bài viết trên mạng như thế này”

– “Tôi… không phải như trong lời bài viết này nói. Đây chỉ là một sự hiểu lầm. Tôi còn chưa kịp giải thích với những người trong cuộc…”

Vị hiểu trưởng mặc dù đã cố gắng kiềm chế không nổi nóng nhưng cái sự việc lần này rùm beng cả trường, không chỉ nội bộ giáo viên biết với nhau mà toàn bộ sinh viên trong trường cũng bàn tán râm ran cả, thật không ra thể thống gì. Ông gắt lên:

– “Cô có biết cái chuyện đời tư của cô đang làm cho cái trường này náo loạn cả lên không. Bây giờ, có vài điều tôi muốn hỏi, cô chỉ cần trả lời thôi

– “Có đúng là hiện tại cô đang có quan hệ tình cảm với một người đàn ông kém tuổi, là anh trai của sinh viên lớp cô không?”

– “Dạ vâng”

– “Cũng có đúng là sinh viên Liên lớp cô cũng có tình cảm với cái cậu gì đó và cô biết điều ấy”

– “Vâng”

– “Và cô sinh viên ấy đã tự tử, mới ra viện”

– “Vâng”

– “Cô với cái cậu đó cũng đã ăn ở với nhau như vợ chồng…”

Tới khúc này thì Thương phản pháo:

– “Hiệu trưởng, tôi nghĩ đây là vấn đề riêng của cá nhân tôi. Về pháp luật, cả tôi và người đó đều độc thân, chúng tôi không tranh chồng, cướp vợ của ai, việc chúng tôi có sự gắn bó với nhau như thế nào đi chăng nữa thì điều ấy cũng không vi phạm pháp luật và thuộc quyền riêng tư. Tôi nghĩ đây không phải là mấu chốt của vấn đề và tôi không có nghĩa vụ phải trả lời câu hỏi này

Vị hiệu trưởng nổi điên lên:

– “Phải, đúng là vấn đề riêng tư của cô. Cô ngủ với cậu ấy hay sống như vợ chồng thì cũng chẳng ảnh hưởng gì nhưng cái chính là mối quan hệ rối rắm này của cô đang làm cho danh tiếng của cái trường này hoen ố đấy. Cô nghe có chấp nhận nổi không. Đây không phải là chuyện có một lá thư nặc danh nào đó gửi đến thì còn bảo đóng cửa bảo nhau, nó tràn lan trên mạng, các em sinh viên nhìn vào, có ra cái thể thống gì không. Điều tồi tệ nhất là vì cái mối quan hệ rắc rối đó lại khiến một sinh viên trong trường tự tử. Tôi đã hỏi và cô xác nhận là có những chuyện đó, dù là hiểu lầm đi chăng nữa thì rõ ràng là việc cá nhân của cô vẫn gây ra những điều tiếng không hay cho nhà trường

Thương im lặng. Hiệu trưởng tiếp tục:

– “Phía nhà trường sẽ điều tra việc này nhưng để trấn an dư luận và tránh việc sinh viên bàn ra tán vào, tạm thời cô sẽ bị đình chỉ công tác một thời gian chờ kết quả cuối cùng

Thương òa lên khóc nức nở. Đời cô chưa bao giờ cảm thấy nhục nhã như thế này. Những năm tháng qua, dù cuộc sống tình cảm cá nhân không được hạnh phúc nhưng chí ít thì niềm vui với công việc, ngày ngày được lên lớp, dạy các em học sinh với Thương là một niềm an ủi rất lớn. Giờ đây, cô không chỉ bị kỷ luật mà trong mắt đám sinh viên, cô trở nên xấu xí, tồi tệ trở thành điều không thể nào chịu đựng nổi với Thương.

Vị hiệu trưởng thấy Thương khóc nhiều quá cũng động lòng thương cảm, vỗ vai:

– “Mấy cái trò này chắc của bọn trẻ chúng nó làm. Thú thật, từ khi cô về trường công tác, từ chuyên môn cho tới đạo đức của cô đều khiến không chỉ tôi mà tất cả các đồng nghiệp đều quý mến, trân trọng. Trong việc này, tôi tin có ẩn khuất gì đó, có hiểu lầm nào đó… Nhưng cô thấy đấy, bây giờ câu chuyện râm ran hết cả lên trên các diễn đàn, mặc dù có xử lý xóa đi, gỡ bỏ nhưng đám sinh viên chúng nó chụp ảnh màn hình rồi vẫn tiếp tục lan truyền, kháo nhau. Nếu nhà trường không có động thái xử lý, sẽ càng làm cho câu chuyện bị đẩy đi xa hơn. Hơn nữa, nếu cô đứng lớp giảng dạy chỉ e là chính cô cũng không chịu được áp lực, dư luận. Thế cho nên nhà trường quyết định cô tạm thời nghỉ dạy một thời gian. Chúng tôi sẽ tính phương án hợp lý nhất, đồng thời đợi thời gian lắng xuống rồi sẽ có quyết định chính thức gửi tới cô”.


Hôm đó, Thương ra về mà cảm thấy cả thế giới như đang chống lại mình. Cô lang thang trên đường như một kẻ mất hồn. Thương tự nhiên không chỉ xót xa cho mình mà còn cảm thấy có tội với bố, với mẹ, những người đã dạy dỗ, nuôi nấng cô một cách tử tế, đàng hoàng nhu ngày hôm nay. Vậy mà giờ, cô đang làm ra những việc bôi tro trát trấu vào mặt đấng sinh thành ra mình. Nếu bố còn sống, chắc bố cô sẽ không dám ngẩng mặt lên nhìn ai mất.

Trời đổ cơn mưa lớn, Thương đi như một người điên trên đường. Cô ngửa mặt lên trời, bật khóc, nước mắt hòa vào nước mưa mặn đắng: “Bố, bố ơi… con phải làm sao bây giờ? Chúng con yêu nhau, con mong muốn được ở bên người đàn ông mà con yêu, một cách bình lặng, một cách hiền hòa, không bon chen, không tham vọng mà khó đến vậy sao bố ơi? Con làm gì nên tội để chỉ mong một thứ hạnh phúc bình dị như bao người cũng không được vậy? Con đã phải đánh đổi cả một lần lầm lỡ rồi mà… sao vẫn bắt con phải đối diện với những điều này?

Điện thoại của Thương đổ chuông liên hồi. Cô nhìn xuống, là mẹ gọi. Có lẽ những người đồng nghiệp của cô đã thông báo chuyện này với bà. Hoặc giả chị Trang lên mạng và biết điều đó. Với tốc độ lan truyền của mạng xã hội như hiện nay, ngay cả khi đó chỉ là tin nội bộ trong trường và đã được xóa bỏ thì cũng nhanh chóng để mọi người biết mà thôi.

Thương đứng nép mình ở dưới một mái hiên, nghe máy của mẹ, cô vừa nhắc máy lên, mẹ đã nói trong tiếc khóc nức nở:

– “Con ơi, con ơi, làm sao lại ra nông nỗi này. Con đang ở đâu? Mẹ với chị Trang đang ở trước cửa nhà con đây. Con ở đâu về đi. Có chuyện gì thì bình tĩnh xử lý con ạ. Mà dù có việc gì xảy ra đi chăng nữa thì con vẫn còn có mẹ, có chị Trang, có các cháu, đừng có làm gì dại dột con ơi…

Thương khóc nấc lên, khóc không ngừng lại được. Là người mang nặng đẻ đau ra Thương, chắc hẳn lúc này mẹ cô đau như đứt từng khúc ruột. Mấy thứ như thể diện hay điều tiếng lúc này với bà có lẽ không còn quan trọng bằng sự an nguy của con nữa rồi. Bà hiểu con mình hơn ai hết. Bà hiểu Thương là người có lòng tự trọng như thế nào và những việc này chắc chắn sẽ khiến con mình kiệt quệ.

– “Mẹ, con xin lỗi mẹ, con ngàn lần xin lỗi mẹ, là ocn bất hiếu khiến bố mẹ đến giờ vẫn phải mang tiếng xấu, phải lo nghĩ cho con…

– “Con ơi, con về nhà đi con, có gì rồi cùng nhau giải quyết”

– “Mẹ ơi, con không yếu đuối như vậy đâu ạ. Nhưng con muốn tĩnh tâm một chút. Vài ngày nữa con sẽ về, mẹ với chị Trang đừng lo lắng quá. Bây giờ con không muốn gặp ai nữa cả

Nói rồi, Thương tắt máy, mặc dù cô biết làm thế càng khiến mẹ mình đứng ngồi không yên nhưng bây giờ, Thương thực sự chỉ muốn một mình mà thôi!

***

Nhận được cú điện thoại của chị Trang, hỏi về việc Thương có ở bên Duy không, kể cho Duy nghe những gì mà Trang được đồng nghiệp của em gái mình thông báo, Duy tưởng tim mình sắp vỡ ra. Những ngày qua Thương buồn, đau khổ và mệt mỏi như thế nào anh đều hiểu cả. Vậy mà còn chưa kịp giúp cô lành lại vết thương đó, giờ nhát dao chí mạng này chắc chắn sẽ khiến cho Thương không có cách nào gượng dậy nổi.

Anh điện thoại cho Thương, nhưng cô tắt máy. Ruột gan của Duy nóng như thiêu như đốt. Anh lao đi khắp các địa điểm trong thành phố, nơi mà Thương có thể đến nhưng đều không thấy. Về căn hộ của Thương, anh nuôi hi vọng cô khóa cửa trong nhà ngồi khóc thôi. Nhưng không… vẫn không hề có bóng dáng của cô.

Hơn 10h đêm, Duy thất thểu ra về với tâm trạng như ngồi trên đống lửa. Vừa mở cửa vào, nhìn thấy em gái, Duy căm phẫn xông tới, thiếu chút nữa lại tát em một cái, may mà nhìn thấy mẹ ngồi đó nên Duy kiềm chế được. Anh hét lên:

– “Thùy, là em đúng không? Là em làm cái trò đốn mạt này đúng không?

Mặt Thùy có vẻ khá ngạc nhiên. Kể từ hôm bị anh trai tát, đến giờ cô bé vẫn chưa nói chuyện lại với anh trai. Thấy thái độ của Duy như vậy, Thùy bực bội, mặt vênh lên:

– “Lại cái gì nữa? Bây giờ đến ngồi không anh cũng chửi nữa hả? Nếu thế thì thôi từ mai em dọn ra ngoài cho khỏi ngứa mắt. Đang yên đang làng đi đâu về hét lên vào mặt người ta

Duy muốn nói nhưng sự uất hận trong người trào lên tới tận cổ, không thể nào nói được gãy gọn. Anh rút điện thoại ra, đưa nó cho Thùy xem. Thùy đọc rất nhanh, rồi cười khẩy sung sướng:

– “Đúng là ông trời có mắt, muốn người khác không biết trừ khi mình không làm. Giờ thì vui rồi, xem cô ta còn mặt dày đến đâu được nữa, còn có thể vác mặt đứng trên bục giảng mà dạy cho người nữa không?

Duy quay sang nhìn em, từng chiếc gai ốc trên người nổi lên. Anh muốn gào thét, muốn chửi bới, muốn quát tháo thậm chí là đập phá một thứ gì đó cho thỏa cơn điên đang ngùn ngụt trong người. Nhưng Duy lại chỉ có thể đứng thinh lặng, nhìn em gái mình trân trân, nước mắt sắp tràn ra khỏi khóe mi. Duy nuốt cay đắng vào trong, cố gắng lắm mới có thể nói vài câu trong thứ giọng nghẹn đắng:

– “Nếu Thương có làm sao… em cũng xác định không có người anh này đi là vừa”

Sau đó, Duy về phòng, đóng sầm cánh cửa lại. Bên ngoài, cả bà Hoa, Liên và Thùy đều không ai có thể thốt nên lời, chỉ im lặng đứng nhìn nhau.


Lần đầu tiên Thùy khựng lại trước thái độ này của anh trai. Nếu Duy hét lên hay bộc phát sự nóng nảy thì có thể nó chỉ cơn giận dữ, nhưng cái cảm giác đau đớn, xót xa tới bất lực này đang cho thấy anh thực sự yêu Thương nhiều hơn là mọi người nghĩ. Thùy vốn dĩ chỉ tưởng Duy bị hấp dẫn, bị người đàn bà một đời chồng đó quyến rũ nhất thời nhưng giờ xem ra, anh yêu sâu đâm quá mất rồi.

Cả đêm hôm đó Duy không ngủ được. Anh lo lắng cho Thương. Duy hiểu Thương là người nhân hậu và cả nghĩ như thế nào nên chỉ lo vì những biến cố này mà cô lại co mình lại rồi chọn cách rời xa anh. Gần sáng, Duy gục mặt trên bàn làm việc, ngủ thiếp đi sau một đêm dài mệt mỏi.

Tiếng cửa phòng mở toang ra với lực thật mạnh làm Duy bật bắn người, Thùy lao vào phòng, nước mắt ngắn dài, tiếng nói thì oang oang:

– “Duy, anh dậy đi, anh dậy mà xem cái chuyện tồi tệ tiếp theo mà bạn gái anh làm đi

Trong cơn nửa tỉnh nửa mê, Duy nhìn em gái, thấy sự giận dữ bốc lên ngùn ngụt trên mặt Thùy. Anh hỏi:

– “Lại sao nữa?”

– “Đây, anh nhìn đi…”

Thùy ném cho anh trai chiếc điện thoại, trên đó có bài viết trong hội nhóm nhà trường của Thùy và Liên. Duy bình tĩnh cầm, ngồi xuống giường, chỉ đọc dòng tiêu đề thôi đã hoảng loạn đầu óc:

“Sự thật về việc cô sinh viên khóa K58: Quá khứ từng bị xâm hại, giáo viên không hề cướp bạn trai!

Những ngày gần đây, câu chuyện về giảng viên Thương, đang là giáo viên chủ nhiệm lớp Quản trị doanh nghiệp khóa K58 của trường đang khiến mọi người xôn xao. Hôm nay, tôi cũng xin cung cấp một tình tiết mới để mọi người có cái nhìn nhiều chiều hơn.

Thực chất, trong câu chuyện này, cô Thương không hề có lỗi. Cô và người đàn ông đó quen nhau từ trước đấy rất lâu rồi chứ không phải nhờ học trò dẫn đi gặp gỡ mới quen. Hơn nữa, nguyên nhân chính khiến người đàn ông đó không yêu Liên là bởi vì không thể chấp nhận được quá khứ của cô gái này.

Khi còn là sinh viên năm nhất, Liên đã từng bị 3 người thanh niên mới quen xâm hại. Và chuyện này khiến người đàn ông hiện tại khó lòng chấp nhận được. Hơn nữa anh ấy đã sẵn có tình cảm với cô giáo Thương từ trước. Vì thế, hoàn toàn không phải cô Thương cướp mất bạn trai từ sinh viên của mình…

Bài viết còn dông dài thêm một vài đoạn nữa, tất cả đều đứng về phía Thương, bênh vực Thương không có lỗi trong chuyện này. Nhưng cái chi tiết về cuộc đời Liên mới là thứ khiến Duy bận tâm chứ không phải mấy lời thanh minh kia.

– “Chuyện về Liên là như thế nào?” – Duy hỏi em gái.

Thùy lau nước mắt, đóng cửa phòng anh lại, nói trong căm phẫn:

– “Anh còn giả bộ không biết? Em tưởng những thứ này anh phải được cô Thương kể cho tường tận cả rồi chứ. Và nó là lí do khiến anh không muốn chấp nhận cái Liên chứ gì, như lời bài viết nói ấy

– “Anh hỏi em chuyện như thế nào thì em nói lại 1 lần cho rõ ràng đi”

– “Được, anh muốn rõ ràng chứ gì. Chuyện như những gì anh đọc đó. Năm thứ nhất Đại học, bọn em chân ướt chân ráo lên thành phố này học, rồi quen mấy thằng thanh niên. Chúng nó hẹn đi cà phê, ăn uống, và sau đó Liên bị 3 thằng đấy làm nhục. Lúc đó Liên đã cầu cứu em và em cũng không biết làm thế nào, đành phải gọi cho cô giáo chủ nhiệm của mình, là cô Thương đó. Chính cô ấy đã đưa Liên đến viện, làm mọi thứ một cách âm thầm, kín đáo để tránh những tai tiếng cho Liên. Suốt thời gian sau này cô luôn ở bên động viên, thậm chí còn phải chi tiền để mời chuyên gia tâm lí trị liệu cho Liên bởi vì cậu ấy có dấu hiệu trầm cảm. Sau hơn 1 năm trời ròng rã kể từ ngày chuyện đó xảy ra Liên mới quay trở lại với tâm lí và trạng thái cảm xúc bình thường được”.

Nói tới đây, Thùy lại òa lên khóc nức nở rồi nhìn anh trai:

– “Đó là lí do Liên nó rung động, yêu anh và kì vọng vào mối quan hệ với anh rất nhiều đó. Nó luôn mặc cảm quá khứ của mình, nó luôn sợ những người khác sẽ cười chê và không chấp nhận nó. Khi anh tình cảm, quan tâm tới nó như vậy nó mới càng mộng mơ. Gặp anh, lần đầu tiên nó dám giũ bỏ hết lo lắng, đắn đo để quyết tâm yêu và mong có được anh. Cuộc tình với anh không chỉ đơn giản là tình yêu mà là cả hi vọng của nó. Với một cô gái trẻ trải qua biết bao nhiêu chuyện như thế trong quá khứ, thì anh giống như là tất cả những gì tốt đẹp nhất mà nó mơ ước đó. Và cô Thương biết hết những điều đó. Người khác có thể không biết chứ cô ấy thì biết rõ, thấu tới tận tâm can… Liên tâm sự với cô ấy không thiếu 1 thứ gì, từ những điều nhỏ nhặt anh làm cho nó, nó cũng kể với cô ấy một cách trân trọng. Cô ấy cũng động viên nó, tỏ ra san sẻ cùng nó nhưng rồi giờ cô ấy và anh là một đôi. Anh nói xem, nó có thể không sốc, không đau lòng không? Đó là thứ niềm tin bị hủy diệt đấy. Đành rằng anh và Liên chưa phải là một đôi và tình cảm là một phía từ nó nhưng mà việc cô Thương lén lút yêu anh sau lưng nó, trước mặt thì vẫn quan tâm, động viên nó… làm cho Liên cảm thấy nó bị lừa…

Giờ thì Duy hiểu ra rồi. Chẳng trách nào anh luôn cảm thấy cùng là bạn nhưng em gái mình hình như lo lắng hơi thái quá cho Liên, cứ có cảm giác phải bảo vệ bạn một cách bất chấp. Hóa ra, đằng sau đó là cả một câu chuyện đau lòng. Khoảnh khắc này anh cũng có chút xót xa thương Liên. Bởi vì cô gái ấy chắc đã rất mong muốn tìm được một người đàn ông yêu thương mình thật lòng. Những hiểu lầm mà Liên có với Thương đúng là cũng rất dễ xảy ra để khiến Liên căm hận.

Trong lúc anh trai nghĩ, Thùy phân tích:

– “Cô Thương tàn nhẫn quá. Để thanh minh cho mình, cô ấy lại dùng tài khoản nặc danh để viết cái bài đính chính này. Cô ấy sẵn sàng phơi bày cái quá khứ khổ đau của Liên lên mạng cho bao người bình phẩm, tò mò chỉ để chứng minh mình không sai khi yêu anh, cũng không cướp anh từ tay Liên. Anh nói xem, như thế mà là người à? Đàn bà mà tàn nhẫn tới mức như vậy anh cũng yêu được ư?

– “Thương chắc chắn không làm việc này. Cô ấy còn chưa từng 1 lần nói với anh về chuyện quá khứ của Liên. Đến hôm nay anh mới được biết. Vì thế cái lí do giải thích trong bài rằng anh không yêu Liên là bởi vì chuyện đó là hoàn toàn không đúng

– “Thì cô ta phải nói như vậy để cái lý lẽ mình đưa ra trở nên thuyết phục chứ. Anh nghĩ cô ta không viết thì ai viết? Chuyện này vốn chỉ có 3 người biết, em, cái Liên và cô ta. Em không bao giờ làm cái việc bất nhân, thất đức ấy, không lẽ cái Liên nó lại tự vạch áo cho người xem lưng, để cho quá khư nhơ nhớp của mình bày ra cho thiên hạ thấy? Thế thì ai làm? Là cô ta, chỉ có cô ta mà thôi. Sau khi bị ảnh hưởng bởi chuyện này cô ta cay cú nên giờ tung hê hết lên. Hay là đến giờ anh bênh vực cô ta một cách bất chấp, ngang ngược luôn?

Lúc này, Duy sực nhớ ra một địa điểm, nơi mà anh đoán là Thương đã đến đó. Duy vội vàng nói với em mình:

– “Anh xin lỗi, anh phải đi có việc gấp. Ngày mai anh sẽ về và nói với em rõ ràng mọi chuyện

Ngay sau đó, Duy cầm theo chiếc áo khoác mỏng rồi lao ra khỏi phòng. Đi ngang qua phòng Liên, anh thấy rõ tiếng khóc tức tưởi của cô bé. Duy dừng lại đôi chút, định vào nói một vài lời động viên vì có lẽ Liên cũng đang đau khổ khi chuyện quá khứ lộ ra. Nhưng rồi Duy quyết định thôi, anh có việc khác cần phải làm hơn.

>>> CUỘC TÌNH GIẤU KÍN TRONG ĐÊM – PHẦN 12

Leave a Reply