>>> CUỘC TÌNH GIẤU KÍN TRONG ĐÊMPHẦN 1
>>> CUỘC TÌNH GIẤU KÍN TRONG ĐÊMPHẦN 2

https://youtu.be/do-o2Kz7xfo
CUỘC TÌNH GIẤU KÍN TRONG ĐÊM – Phần 3 qua giọng đọc MC Thanh Mai

Những ngày học như thế diễn ra đều đặn, Thương cũng đã quen dần hơn. Cả hai cũng không còn ngại ngần mà trở nên thân thiết, có thể thoải mái nói chuyện, tâm sự. Với một chàng trai như Duy, đúng là rất khó để giữ khoảng cách. Duy là một thứ gì đó rất khác với cuộc sống khuôn mẫu, chuẩn mực đến mức nhàm chán của Thương.

Tối nay, sau khi tập, cả hai cùng ngồi lại nói chuyện chút, nó cũng trở thành thói quen của hai người. Thường thì Duy luôn là người kể rất nhiều thứ, gợi rất nhiều câu chuyện và cậu luôn khiến Thương phải bật cười vì sự hài hước của mình. Còn Thương chỉ say sưa ngồi nghe Duy nói, dẫn dắt qua nhiều câu chuyện thú vị, qua cả những câu hỏi tếu táo.

Trước mấy màn pha trò lí lắc của Duy, Thương bật cười:

– “Đúng là đồ trẻ con”

Duy khựng lại, gương mặt xị ra nhưng chỉ được giây lát lại lập tức chuyển chế độ. Cậu ngồi sát lại, gần trời mức không thể gần hơn, mặt áp đến mức sắp chạm vào má Thương, ánh mắt thì vừa si tình, vừa lém lỉnh lại đầy thách thức:

– “Đừng có chê em trẻ con nữa, em cũng là đàn ông đấy”

– “Lại còn nói không trẻ con. Chí ít thì cậu cũng kém tôi 5 tuổi, không trẻ con thì gì?”

– “Có cần em cho chị thấy em đàn ông như thế nào không? Hay để em làm chuyện người lớn cho chị thấy nhé”

Mới nghe mấy lời đó Thương đã run lẩy bẩy. Cô biết không thể thách thức chàng trai này được. Dù không biết Duy định làm gì nhưng Thương có cảm giác cái việc đó sẽ khiến cô bối rối. Thương đứng vụt lên, giục giã đi về:

– “Thôi muộn rồi, về đi”

Duy nhìn cái dáng diệu lóng nga, lóng ngóng của Thương, tủm tìm cười. Cậu hét lớn lên: “Sao thế, chị sợ rồi đúng không?”. Thương cố gắng đi thật nhanh, sợ cô giận nên Duy lập tức phải đổi bài. Duy nắm lấy tay Thương giữ lại:

– “Thôi được rồi, em xin lỗi, không đùa với chị nữa. Em đi dạo cùng chị nhé”

Cả hai cùng đi dạo bộ thong dong ra tới chỗ mà Duy gửi xe. Duy gặng hỏi:

– “Thương, gần đây chị có thích làm một việc gì đó mà chưa làm được không?”

Thương nghĩ ngợi đôi chút:

– “Cũng có. Thực ra lâu rồi tôi chưa đi biển. Ngày còn là sinh viên, hay đi biển với các bạn lắm. Nhưng giờ nhiều khi công việc bận rộn, vả lại cũng chẳng có ai đi cùng, không lẽ đi một mình… nên mãi rồi cũng chẳng sắp xếp để đi được. Đúng là tuổi trẻ cho người ta nhiều thứ mà sau này đôi khi không phải quá khó nhưng cũng chẳng thể làm”

Duy gật gù, không trả lời, trong đầu chỉ bắt đầu lên những kế hoạch.

– “Mà mai mấy giờ chị tan làm?”

– “Tầm hơn 3h. Mai tôi chỉ có nửa buổi dạy thôi, sao thế?”

– “Không sao, em hỏi vậy thôi. Tới chỗ lấy xe rồi, đợi em một tí em đưa chị về”.

Trên đường trở về phòng trọ, Duy ghé vào cây xăng, đổ đầy bình. Về tới nhà, Duy lao lên giường, bật chiếc máy tính để tìm kiếm thông tin. Vừa làm, Duy vừa hỏi đổng Quân:

– “Mày biết khu nào gần thành phố ngắm hoàng hôn trên biển đẹp đẹp không?”

Quân quay lại nhìn thằng bạn bằng ánh mắt vừa kinh ngạc vừa có phần… sợ hãi.

– “Này, yêu vào sẽ bị thế này à? Nhìn mày tao không dám yêu nữa mất”

Duy cốc vào đầu bạn một cái:

– “Tao hỏi thì mày chỉ đi, lắm điều như thế làm gì?”

– “Làm còn không đủ ăn, lại còn đi ngắm hoàng hôn, sợ anh quá cơ. Có tí tình vào như kiểu bị mất não vậy”

– “Tập trung vào câu hỏi của tao ấy, đừng nói chuyện tào lao nữa”

– “Cách thành phố tầm hơn 1h lái xe có khu biển gì đó, tao quên tên rồi, để tí tao gửi lại cho. Hồi trước lớp tao đi dã ngoại, cũng hay ho phết, yên tĩnh, thanh bình mà nói chung không xa lắm. Đợt đó bọn tao đi trong ngày rồi về thôi

Duy lao ra ôm lấy Quân, vờ làm nũng:

– “Đúng là anh Quân chân ái của đời em, cảm ơn anh Quân sư quạt mo nhé. Em không nhìn nhầm người mà”

– “Thôi biến ra đi, kinh chết đi được. Tí tao gửi địa chỉ cho. Mà đưa nàng đi à?”

– “Ừ, cô ấy bảo lâu lắm rồi không được đi như thế. Tao muốn mang lại điều gì đó thú vị và niềm vui cho cô ấy”

– “Rồi mày có về nhà ngủ không? Hay mênh mông bát ngát ngoài khơi luôn?”

– “Điên à, bố có về con trai ạ. Định hỏi thế để lừa tao không về rồi dẫn gái về cho đỡ tốn tiền khách sạn chứ gì?”

– “Tao không điên. Tao mà có bạn gái thì tao dắt đi khách sạn chứ đưa về cái ổ chuột này làm quái gì. Tao là tao lo cho mày thôi. Sợ sức trai non nớt lại hưng phấn quá độ rồi không nhớ đường về”.

Duy cười khà khà, tiến tới kẹp cổ của Quân chọc tức:

– “Mày có im đi không, không nói không ai bảo mày câm đâu ông tướng ạ


Kết thúc giờ dạy cuối cùng, Thương chuẩn bị ra về. Vừa dắt xe ra tới cổng, cô giật mình khi nghe tiếng gọi lớn:

– “Thương, chị Thương ơi”

Thương quay đầu nhìn lại và nhận ra người đang đứng ở một góc đường là Duy. Gương mặt Duy hớn hở, chạy vội tới:

– “Chị gửi xe lại trường, đi cùng em được không?”

Thương bối rối, cô còn ngại cảnh đứng dền dứ ở cổng trường thế này có ai nhìn thấy. Ngược lại, Duy chẳng ngại ngần, nắm lấy tay Thương năn nỉ.

– “Đi mà, chắc chắn chị sẽ thích. Em chỉ xin một buổi tối thôi, tầm 10h em sẽ đưa chị về nhà. Nhé”

Không muốn dùng dằng mãi ở đây, Thương lập cập rồi đưa ra quyết định:

– “Vậy đợi tôi một chút, tôi gửi xe lại trường đã”

Chừng hơn 10 phút sau, Thương đi bộ ra phía ngoài cổng. Cô phải cố kéo cao chiếc khẩu trang che mặt đi vì chỉ sợ mọi người nhìn thấy lại tò mò chuyện cô đi với một chàng trai lạ mặt.

Chiếc xe lao vun vút trên mặt đường, lách khỏi những con đường chật hẹp nơi trung tâm thành phố, tiến dần về phía ngoại ô. Càng đi, sự dễ chịu càng tăng lên, những con đường rộng dài, thênh thang mở ra, tạo cảm giác thư thái, khoan khoái vô cùng. Không hiểu sao, Duy lại tạo cho Thương cái cảm giác tin tưởng, khiến cô chẳng muốn chất vấn hay gặng hỏi đi đâu, lặng lẽ ngồi sau lưng Duy, cảm nhận chút bình yên hiếm hoi mà lâu lắm mới có được.

Chừng hơn 1 tiếng đồng hồ, cuối cùng, Duy cũng dừng lại. Lúc này cũng vừa tầm hơn 5h chiều.

Trước mắt Thương, ánh mặt trời đang buông những tia nắng vàng dịu chìm dần về phía biển. Khung cảnh hoàng hôn trên biển mới tuyệt đẹp làm sao. Cô reo lên thích thú:

– “Ôi, đẹp quá, lâu lắm rồi tôi mới nhìn thấy cảnh tượng này”

Cả hai ngồi xuống bãi cát, bên cạnh nhau, ánh mắt nhìn về phía biển khơi. Duy lấy chiếc tai nghe điện thoại, bật một bản nhạc không lời nhẹ nhàng, du dương, rồi khẽ khàng đặt vào tai của Thương. Mỗi người nghe một bên, trong tim cứ nhen nhóm lên một thứ cảm xúc thật kì lạ, có gì đó thật gần gũi, ấm áp, thân thương. Họ giống như một đôi tình nhân dù tiếng yêu chưa từng 1 lần được cất lời!

Thương nhắm mắt lại, mơ màng, tận hưởng những phút giây bình yên. Trong khoảnh khắc ấy, Thương đã nghĩ về tuổi trẻ của mình. Có vẻ như nó đã trôi qua một cách vô vị trong vỏ bọc của một cô gái hoàn hảo. Lẽ ra, những năm tháng trẻ trung, sôi nổi nhất, những trải nghiệm ngọt ngào thế này cô phải được làm nó cùng với người mình yêu mới phải. Vậy mà giờ, lục tìm trong trí nhớ, tuyệt nhiên không hề thấy…

Trời mỗi lúc một buông dần màu tối. Họ vẫn ngồi đó, thinh lặng và cảm nhận. Tiếng cười nói rúc rích bên cạnh làm Thương chú ý. Nơi đây quả thật là một chỗ lý tưởng cho các cặp tình nhân. Ngay bên cạnh họ, đôi trẻ đang đắm đuối hôn nhau. Quay sang nhìn thấy cảnh tượng đó, Thương đỏ bừng mặt, người nóng ran vì cảm thấy ngượng ngùng. Những chuyển biến tâm lý đó của Thương dù không nói ra nhưng Duy nhìn thấy hết. Cậu tủm tỉm cười, quay sang ghé sát vào mặt Thương, thăm dò ánh mắt đang bối rối ấy rồi trêu chọc:

– “Chị sao thế? Có gì không ổn à?”

Thương lảng tránh:

– “Không… có gì đâu”

Duy lập tức đưa hai tay mình áp vào má của Thương, cảm nhận cái nóng bừng trên gương mặt người con gái xinh đẹp đó:

– “Lại còn nói không có gì, má chị chỉ thiếu tí nữa là đỏ hơn mặt trời vừa lặn đấy. Nếu không phải vì con số năm sinh, chắc chẳng ai tin chị đã gần 30 đâu. Suốt ngày nói em trẻ con, vậy mà người lớn mới nhìn thấy người ta hôn nhau đã ngại tới mức lắp bắp nói không nên lời rồi

Thương gạt tay Duy ra, quay mặt đi. Với chàng trai này, cô luôn cảm thấy mình không thể nào nói lại. Nhưng Duy thì hoàn toàn không có ý định dừng, cậu ghé sát hơn nữa, mặt áp mặt với Thương. Cô bối rối cực độ, ngửa người ra phía sau để né tránh:

– “Cậu… định làm gì vậy?”

Duy bật cười, dùng tay kéo một lực thật mạnh để Thương ập vào người mình, tay kia lấy chiếc tai nghe ra, đặt sang bên ngược lại:

– “Em chỉ định chuyển bên tai nghe cho chị thôi mà. Xong rồi đấy, giờ dựa vào em đi cho đỡ mỏi”

Thương cứ ngây ngẩn cả người, cô để mặc mọi thứ cho Duy sắp xếp. Trước sự ngoan ngoãn đó, Duy mạnh dạn kéo đầu Thương ngả lên vai mình, để cô tựa vào…

Chừng hơn 1 tiếng đồng hồ sau, Duy đưa Thương đi ăn tối trước khi cả hai ra về. Thương chỉ nói 1 lần nhưng Duy nhớ rất kỹ những gì mà cô không thể ăn được. Băng qua những cung đường vắng, Duy đưa Thương về nhà. Chào tạm biệt nhau trước cửa, Thương ngập ngừng:

– “Duy, cảm ơn cậu vì… buổi đi chơi ý nghĩa hôm nay”

Nét mặt điển trai của Duy khi nở nụ cười rạng rỡ lại càng trở nên cuốn hút hơn dưới ánh đèn đường:

– “Chị có vui không? Chỉ cần chị vui là được? Chị vào nhà ngủ đi. Hẹn mai gặp lại. Mai là buổi học trượt patin cuối cùng rồi”

– “Ừ, cậu về đi! Mai gặp lại”

***

Buổi học cuối cùng, Duy đến khá sớm. Buổi sáng hôm sau Thương và cu Tít sẽ tham gia ngày hội ở trường nên tối nay cậu không muốn Thương về quá muộn. Vì Thương cũng đã khá quen rồi nên không còn bỡ ngỡ như những ngày đầu tiên nữa. Cô trượt thành thục hơn nhưng Duy vẫn đi ngay bên cạnh, sợ có điều gì bất trắc còn kịp bảo vệ.

Đúng như sự phòng xa của Duy, Thương bất ngờ vấp phải một viên gạch nhỏ, mất thăng bằng, loạng choạng, suýt ngã. Duy lập tức lao vào đỡ lấy Thương. Cả hai cùng đổ ầm xuống thảm cỏ ngay cạnh đó. Cơ thể Thương chễm trệ nằm đè lên trên người Duy. Cô hốt hoảng, tim đập nhanh, còn sợ hơn cả cũ ngã khi nhận ra cái tư thế nhạy cảm giữa hai người. Thương định đứng dậy nhưng Duy đã nhanh tay ôm chầm lấy người cô, giữ Thương thật chặt lại rồi thì thầm:

– “Đã ai nói với chị là chị rất đẹp chưa?”

Cái giọng nói trầm ấm, thủ thỉ, ngữ điệu lại đầy ứ yêu thương đó của Duy khiến Thương ngượng. Cô đẩy Duy ra. Cô càng bối rối, càng hốt hoảng thì Duy lại càng được thể làm tới bến. Duy ôm chặt Thương ngăn không cho cô vẫy vùng:

– “Chị không những xinh đẹp mà còn vô cùng đáng yêu nữa”.

Lời Duy nói và cả sự tiếp xúc cơ thể ở cái trạng thái này… tất cả khiến Thương bấn loạn. Cô loạng hoạng đứng lên rồi lại ngã thêm một lần nữa vào người Duy. Duy vẫn nằm nguyên ở tư thế đó, phía bên trên là Thương tì đè. Duy cười lớn, ôm lấy Thương lần nữa:

– “Em mới khen chị mấy câu, mà chị đã đổ gục em thế này rồi hả”

Thương cởi giày ra, đứng dậy đi về, mặt bí xị không nói lời nào. Duy lẽo đẽo chạy theo. Cứ nói một câu lại cúi người xuống nhìn gương mặt Thương, ngắm nghía, thăm dò:

– “Chị giận gì em à?”

– “Không”

– “Thế sao chị lại có thái độ như vậy? Hay là chị rung động thật rồi?”

Thương cứ như người bị bắt bài, đôi mắt long lanh đầy nước, bất lực, không biết phải tranh luận thế nào với Duy. Duy dừng lại nhìn theo cái dáng đi tất tả, vội vã của Thương như kiểu muốn trốn tránh ấy, rồi cậu hét lên:

– “Thương, em nói thật đó, chị đẹp lắm”

Duy nói bằng âm lượng lớn, vang cả một khu công viên vắng người. Thương sợ quá, chạy vội lại, dùng tay bịt miệng Duy, rối rít:

– “Duy, cậu điên à? Sao hét ầm ĩ lên vậy, mọi người cười cho đó”

– “Kệ, cười gì chứ. Em nói thật mà. Chị đẹp lắm”

Tới khúc này, thay vì nói to lên, giọng Duy đột ngột hạ tông, tình cảm và dịu dàng, tay nắm lấy bàn tay Thương:

– “Em nói thật đó, chị đẹp lắm, tới mức em… không thể ngừng nhớ về chị mỗi ngày”.

Thương đã khựng lại vài giây. Cô cảm thấy tim mình đang nhảy loạn xạ trong lồng ngực. Dù lí trí luôn tự răn bản thân rằng: Tuyệt đối không được để cho cảm xúc đi hoang, ấy thế nhưng mọi thứ vẫn chênh vênh, lạc nhịp. Cô đưa câu chuyện về một chủ đề khác:

– “Tôi phải về đây, mai phải đi sớm cùng cu Tít. Cậu cũng về đi. Cảm ơn vì những ngày qua đã giúp đỡ tôi”.

Về nhà rồi, nằm vật ra giường, Thương vẫn không thể nào quên được cái cảm giác toàn thân tê rân lên khi nghe những lời ngọt ngào của Duy. Đó là thứ cảm xúc mà chưa bao giờ Thương có khi bên Huy. Mặc dù anh cũng không ít lần dành cho cô những lời khen có cánh. Nhưng với Thương nó chỉ là sự sáo rỗng, không chút cảm xúc. Còn hôm nay, khi mà Duy lầy lội ôm lấy cô, nằm đè lên lồng ngực của Duy, Thương cũng cảm thấy có sự rung động và nhịp trái tim bất thường trong chàng trẻ ấy. Thương lắc đầu, tự răn bản thân: “Thôi, đừng nghĩ những điều xằng bậy nữa Thương”.

***

Ngày hội gia đình diễn ra, Thương đưa Tít đi từ sớm. Hôm nay, cô mặc chiếc quần jeans và áo cotton khỏe khoắn, tóc buộc cao gọn gàng nhìn vô cùng năng động, trẻ trung. Sau màn diễn văn khai mạc, các phần thi chính thức được diễn ra. Ở một góc của khuôn viên sân vận động, nơi tổ chức ngày hội, Thương có phần hồi hộp, nắm lấy tay cu Tít để chờ đợi tới phần thi của mình. Vừa lúc đó, tiếng cu Tít reo lên thật lớn:

– “Chú Duy, chú Duy ơi…”

Thương còn nghĩ cu Tít nhận nhầm người, không lẽ giờ này Duy lại tới đây, cậu ấy không đi làm sao? Thế nhưng chỉ tầm 1 phút sau đó, bóng dáng quen thuộc của Duy chạy lại chỗ hai dì cháu, trên môi thường trực nụ cười. Nét mặt của Thương cũng lập tức rạng rỡ hơn hẳn khi nhìn thấy người quen.

Duy bước tới, xoa đầu cu Tít:

– “May quá chú không đến muộn, chỉ sợ hai dì cháu lại thi rồi”

Tít ôm chầm lấy Duy, Duy xoa đầu cậu bé:

– “Chú Duy ơi, sao chú lại tới đây?”

Duy ngồi thụp xuống, bẹo hai má phúng phính của cu Tít:

– “Chú đến để cổ vũ cho Tít mà. Cố gắng lên nhé”

Nghe thế, cu Tít cũng hớn hở lắm. Thương xen vào câu chuyện:

– “Cậu không phải đi làm hay sao mà lại tới đây giờ này?”

Duy nhìn Thương, tủm tỉm cười:

– “Em dạy dỗ uy tín lắm, có bảo hành kèm theo, em tới để động viên tinh thần cho chị – học trò của mình, như thế không được sao?”

Thương không trả lời, nhưng trong lòng đúng là có vững tâm hơn khi nhìn thấy sự hiện diện của Duy bên mình lúc này.

Cuối cùng thì cũng sắp tới phần thi của hai dì cháu. Lượt thi sẽ được bấm giờ thời gian hoàn thành các chướng ngại vật. Đi giày cho cu Tít xong, Duy quay ra nhìn rồi nói với Thương:

– “Chị ngồi lên ghế đi, em đi giày cho”

Chưa đợi Thương đồng ý, Duy ngồi thụp xuống nhanh nhẹn đi giày vào chân cho cô. Chứng kiến màn chăm sóc tình tứ đó, một bà vợ của gia đình khác đứng bên không ngớt lời ngợi khen.

– “Đấy, anh thấy chồng nhà người ta chưa? Chiều vợ thế kia chứ, ai như anh, cứ mặc vợ loay hoay một mình”.

Đột nhiên bị nói là vợ chồng, cả Thương và Duy đều sững ra vài giây. Ngay sau đó, cả hai chuyển về 2 trạng thái khác nhau, Thương thì ngại đỏ mặt đỏ dần dần, chỉ trực thanh minh, còn Duy thì lập tức khoác tay lên vai Thương, tiếp tục màn kịch hài hước đó:

– “Chị gì ơi, chị thấy em chiều vợ ghê không?”

Bị Duy ôm sát lại gần người, lại còn tự nhận mình là vợ, Thương đánh thùm thụp vào người Duy:

– “Làm cái gì vậy hả?”

Duy đưa tay bắt lấy tay của Thương, giữ chặt lại, trông lại càng tình cảm hơn. Thấy vậy, chị vợ nhà kia lại càng xuýt xoa:

– “Hai bạn đẹp đôi lắm, vợ lại xinh đẹp thế kia chẳng trách chồng chiều là phải. Nhưng hai bạn còn trẻ mà con lớn thế nhỉ”

Càng thế, Duy càng cười và tiếp tục:

– “Vâng, chị thấy đấy, tại vợ em đẹp quá, em không nhịn được chị ạ. Em bị mê cô ấy quá nên cưới sớm, thành ra…”

Tới lúc này, không thể để Duy “lộng hành” thêm nữa, Thương huých khuỷu tay thật mạnh vào ngực Duy khiến cậu đau điếng, hơi khụy người xuống. Thương vội giải thích:

– “Dạ không phải đâu, anh chị nhầm rồi ạ. Em chỉ là dì của cháu thôi. Chị gái em bận nên chúng em đưa cháu đi thay chị ấy”

Người vợ kia gật đầu lia lịa:

– “À, ra vậy, chứ tôi cũng thấy lạ vì hai bạn trẻ quá. Thế chắc kia là bạn trai hả, thảo nào cậu ấy chăm em kỹ thế, nhìn vậy chị em phụ nữ nào cũng phải ghen tị đấy”.

Vừa lúc đó, đến phần thi của gia đình đó nên họ vội rời đi. Phần thi của Thương và cu Tít sẽ ngay sau đó. Trong lúc cu Tít nôn nóng đứng xem thì Duy ghé sát lại gần Thương, chọc ghẹo vì thấy cô có vẻ như đang giận dỗi:

– “Chị sao thế, là họ nhầm thôi mà, đâu cần phải giận em thế chứ? Mà chị nên cảm thấy vui khi họ nhầm như vậy mới phải. Họ nghĩ chúng ta là vợ chồng, nghĩ chị là bạn gái em, điều đó chứng tỏ chị rất trẻ so với tuổi đó, đứng cạnh em chẳng phải rất xứng đôi vừa lứa sao?”

Thương đỏ bừng mặt, ngượng ngùng:

– “Thôi, không nói chuyện với cậu nữa. Tôi ra chuẩn bị thi đây”

– “Thương”

Cô quay lại sau tiếng gọi của Duy, chàng trai trẻ ấy mỉm cười hiền hậu, giơ tay làm kí hiệu cổ vũ:

– “Cố lên nhé, em luôn ở ngay sau chị, như lúc chúng ta tập đó, đừng sợ”.

Không hiểu là do Thương có năng khiếu thực sự hay nhờ có Duy ở phía sau cổ vũ khiến Thương vững tâm hơn mà cuối cùng cô cùng bé Tít hoàn thành xuất sắc phần thi. Thật không thể tin nổi là dù chỉ mới học tạm 1 tuần nhưng cuối cùng hai dì cháu lại đoạt giải Nhì chung cuộc. Khi MC xướng tên hai dì cháu, Thương vui đến nỗi quay sang, ôm chầm lấy Duy để chia vui. Phải tới vài phút sau cô mới nhận ra mình vừa làm cái việc thật đáng xấu hổ. Thương rụt vội tay lại, cúi mặt, lí nhí nói:

– “Xin lỗi, tôi vui quá nên không để ý”

Duy ghé sát vào tai Thương, ngăn để cho cu Tít không nghe thấy:

– “Không sao, nếu muốn chị vẫn có thể làm lại điều đó, em không tính phí đâu”

Thương đánh ánh mắt lườm Duy một cái, càng thế cậu lại càng thấy thật đáng yêu. Duy lớn tiếng:

– “Mà chị định trả công em thế nào đây, rõ ràng thành tích này không hề tệ”

– “À thì… được rồi, cậu muốn gì, nói đi”

Mặt Duy hớn hở:

– “Chị dành cho em 1 buổi tối trọn vẹn nhé”

Thương nhìn Duy bằng ánh mắt nghi ngờ, nhanh như cắt, cậu nắm lấy bàn tay cô, lay lay, làm nũng:

– “Đi mà, chỉ là đi chơi cùng nhau thôi mà”

Thương rối trí, cũng đành nhận lời:

– “Được rồi, vậy hôm nào thì cậu báo trước tôi 1,2 ngày để tôi còn sắp xếp”

– “Chị hứa rồi đấy nhé”

Duy vẫn nắm tay Thương, kéo cô đi, tay kia kéo cả cu Tít nữa.

– “Đi, chúng ta đi ăn chút gì đó rồi về đi. Ăn kém nhé, Tít ơi”

Cu Tít mừng quýnh quáng. Cả ba hớn hở cùng nhau đi.

Ngồi trong quán, ánh mắt Duy cứ đau đáu nhìn Thương đầy tình cảm. Sự si tình của chàng trai ấy khiến Thương cũng không thể làm ngơ. Cô cứ lóng nga, lóng ngóng. Thậm chí kem còn dính lại cả trên khóe miệng. Cứ như thể chỉ đợi vậy, Duy lập tức nhanh tay lau cho cô. Bàn tay Duy chạm vào khóe miệng của Thương, cô rụt vội lại, đánh mắt nhìn cu Tít, chỉ sợ thằng bé thấy thì không biết phải làm sao.

Duy không có ý định ngừng sự tấn công lại, tếu táo trêu:

– “Tít, cháu nói xem, có phải dì Thương rất giống trẻ con không? Ăn kem mà còn bị lem ra cả miệng. Theo Tít, dì Thương có cần một người ở bên, chăm sóc, lo lắng cho không?

Được Duy cho ăn món khoái khẩu nên cu Tít nhất nhất đều đứng về phía thầy giáo dạy thêm của mình, gật đầu lia lịa.

– “Tít thấy chú Duy thế nào, có xứng với dì Thương không?”

Mặt cu Tít nghệt ra không hiểu gì, thấy vậy Thương bấu vội vào tay Duy, ra điều đừng có nói nữa. Thấy Thương chạm vào tay mình, Duy tranh thủ ngay, luồn vội bàn tay đan vào tay cô, nháy mắt:

– “Em nói gì không đúng sao? Chẳng phải ai cũng thấy chúng ta đẹp đôi đó à?”

– “Cậu thôi đi”

Thấy Thương có vẻ giận tới nơi nên Duy lập tức dùng lại. Chia tay nhau ra về, Duy bắt chiếc taxi, nhìn hai dì cháu lên xe an toàn mới yên tâm cưỡi con ngựa sắt của mình về xóm trọ. Sau bữa cơm tối, Thương về phòng riêng, cô ngồi hong mái tóc vừa gội trước ô cửa sổ bàn học, trong lòng cứ rộn ràng, miệng thi thoảng lại bật cười khi nhớ lại những gì đáng yêu diễn ra ban ngày, nhất là khi có người nhầm cô với Duy là một cặp. Nhưng sau tất cả những cảm xúc đó, lòng Thương lại nặng trĩu. Cô lắng tai nghe, tiếng bố dưới nhà đang oang oang kể với người bạn cũ lâu ngày ghé thăm nhà. Trong câu chuyện đó, ông đang hãnh diện về cô con gái giỏi giang, xinh đẹp lại có ý chung nhân xuất chúng. Chẳng cần xuống để nhìn mặt bố thì Thương cũng hình dung ra được nét mặt hạnh phúc của ông.

Thương nằm xuống giường, khép đôi mi lại, nước mắt tự nhiên lại tràn ra…

***

Trong căn phòng trọ chật chội, Duy cứ ngồi ngâm nga nghiên cứu rồi bất ngờ chồm lên, ôm lấy Quân:

– “Quân yêu quái, tao nhờ tí việc”

Quân đưa mắt nhìn gương mặt tinh ranh của thằng bạn, hằm hè hỏi:

– “Thấy thái độ mày như này là tao biết có sự chẳng lành rồi, nhờ gì, nói”

– “Có tiền không, cho tao vay ít”

– “Có, trong ví đấy, tao tiếc gì mày”

Nghe bạn nói thế, Duy lao ra bàn, vồ lấy cái ví rồi lục lọi, mặt chưng hửng:

– “Có thế này thôi á?”

Quân ngẩng mặt lên:

– “Chứ mày muốn bao nhiêu? Cuối tháng rồi, tao còn vài trăm là khá lắm rồi đó, mấy tháng trước còn toàn âm cơ”

– “Tao muốn mượn vài triệu cơ”

– “Vài triệu, làm gì đấy? Hay ở nhà có việc gì à?”

– “Không, nhưng chuyện hệ trọng lắm, quan trọng cả đời của tao đấy, mày phải cố giúp tao. Hay là…”

Vừa nói, mắt Duy vừa đánh về phía con heo đất nằm chễm chệ trên góc tủ. Con heo đất được Quân ghi dòng chữ quyết tâm: “Tiền lấy vợ. Cấm lấy”

Ngay lập tức hiểu ý thằng bạn, Quân định xông ra ôm lấy con heo đất nhưng đã không kịp so với cái thân hình cao dài của Duy. Con heo đã nằm trọn trong tay của Duy:

– “Tao thịt con lợn này, sau này nhất định trả mày cả gốc lẫn lãi”

Vừa dứt lời, Duy buông tay, con heo đất rơi xuống nền, vỡ tan tành trong sự tiếc nuối và phẫn uất của Quân. Cậu bạn ấy lao vào vật Duy ra giường:

– “Thằng chó này, tao giết mày”

Duy cười khục khặc, phải cố vỗ về cậu bạn:

– “Thôi được rồi, tao sau này sẽ trả đủ tiền, kèm theo con lợn đất mới to hơn, đẹp hơn, cả 1 cặp vé xem phim VIP nữa. Đấy, lời thế còn gì. Mày giờ còn chưa có người yêu lo giữ tiền lấy vợ làm gì. Tao mới cần nè”

– “Mày làm cái quái gì mà cần cả mấy triệu bạc thế?”

– “Mua vé xem pháo hoa, tao sẽ dẫn nàng đi xem”

Quân nằm vật ở giường, mắt nhìn lên trần nhà thất thần như người mất hồn, miệng lảm nhảm:

– “Điên rồi, mày điên tình thật rồi… mày sắp hết thuốc chữa rồi”.

Đương nhiên là Quân biết Duy nhắc tới cái sự kiện lễ hội pháo hoa sắp diễn ra. Cái tấm vé đó đâu có rẻ, nó dành cho người có tiền, còn đội như Duy và Quân thì là cả tiền chi tiêu của 1 tháng chứ chẳng đùa. Thế mà thằng bạn không tiếc tiền, dám đổ dồn vào để mua.

Duy vỗ lên vai Quân, tỏ ra như một người có đầy kinh nghiệm:

– “Chừng nào yêu vào mày sẽ thấy, tất cả đều sẽ hóa điên thôi”.

– “Rồi, ngộ nhỡ người ta không chấp nhận là mày ném mấy triệu qua cửa sổ đó thằng ngu”

Duy quay lại lườm cháy mặt thằng bạn thân vì cái câu gàn dở của nó:

– “Cái mồm mày, không nói được cái gì tử tế à? Tao tin vào cảm nhận của mình, tao tin là cô ấy cũng có tình cảm với mình. Nhất định không thất bại đâu”

Duy nằm xuống ngay bên cạnh thằng bạn thân, căn phòng trọ chật chội với trần thấp tè tè là nơi ghi dấu biết bao nhiêu mộng tưởng của những chàng trai hừng hực khí thế tuổi trẻ. Trong đó, có cả khát vọng khẳng định bản thân mình, có cả một giấc mộng yêu đương ngọt ngào!

***

Huy mở cửa phòng khách sạn bước vào, ném chiếc áo khoác lên giường, đặt cặp xuống, tháo chiếc cà vạt một cách cau có:

– “Mẹ nó chứ, không hiểu sao mấy tháng này đen vậy không biết”

Từ phòng tắm bước ra, với chiếc khăn quấn quanh thân người, Yến ấp cả bộ ngực căng đẫy của mình vào lưng Huy, cắn nhẹ vào vành tai anh, thì thầm:

– “Sao thế cục cưng của em? Ai làm anh giận?”

– “Mấy thằng đối tác chơi khăm, giờ anh có nguy cơ không nhận được phi vụ làm ăn béo bở sắp tới. Đen như chó”.

Yến có vẻ không bận tâm lắm, cô đứng phía sau nhưng tay luồn qua hàng cúc áo, mơn trớn da thịt của Huy để kích thích những ham muốn bản năng. Được một lát, cô nàng tháo sạch đống cúc áo một cách thuần thục:

– “Thôi, cáu làm gì, để em giải đen cho nhé. Em đưa lên tận mây xanh, bao phê, xong lại hừng hực khí thế, hết đen ngay ấy mà

Bị Yến khiêu khích, Huy cười nhếch mép, cởi phăng chiếc áo ném xuống đất, quay lưng lại, kéo tụt chiếc khăn quấn trên người Yến xuống, vục mặt vào bầu ngực ấy mân mê rồi bế bổng cô nàng lên tay.

– “Được, anh cho em biết thế nào là lễ độ”.

Tiếng Yến cười rúc rích, mỗi cái chạm của Huy lên người cô thư ký đó lại khiến cả hai phấn khích đến tột độ. Yến ngả ngớn trong vòng tay của Huy một cách điệu nghệ và đầy khiêu gợi. Làm người tình của Huy một thời gian không ngắn, Yến thừa hiểu những sở thích và cả điều khiến gã đàn ông này “nổi cơn điên”.

Chuông điện thoại của Huy vang lên, Yến đánh mắt nhìn rồi nói giọng hờn dỗi:

– “Kìa, cô vợ sắp cưới trinh tiết của anh gọi”

Đang cơn hưng phấn, lửa tình rực cháy trong người, Huy không hơi đâu mà bận tâm với cuộc gọi của Thương. Huy tắt máy, ném điện thoại vào một góc giường sau đó tập trung vào cuộc mây mưa với cô em thư ký xinh đẹp. Huy thô bạo giữ chặt hai tay của Yến ghì xuống tấm đệm, hùng hục như con thú:

– “Mặc xác, tập trung vào công việc đi, lo mà hầu hạ anh đi, đang chán đấy, đừng có để chuyện này cũng khiến anh mất hứng

Yến cười, kéo đầu Huy gục vào ngực mình, giữ thật chặt. Yến cười nhếch mép, thương cái cô gái được Huy gọi là vợ sắp cưới ấy!

Xong xuôi mọi việc, Huy nằm cạnh Yến, ôm lấy cô nàng. Lúc này, Huy mới cầm điện thoại lên, gọi lại cho Thương:

– “Em vừa gọi cho anh à? Anh xin lỗi nhé, anh mải làm nên không để ý điện thoại? Có việc gì không em yêu?”

Nghe thấy từ “em yêu”, Yếu nằm bên cười đểu. Huy nhận ra thái độ đó, liền bóp mạnh một cái vào ngực trần của Yến như một sự nhắc nhở. Cô nàng gật đầu, ngoan ngoãn im lặng…

– “À, chỉ là hỏi thăm thôi à? Ừ, anh xin lỗi, anh vô tâm quá, đợt này anh bận quá nên không đưa em đi chơi nhiều được. Mai anh sẽ qua gặp em nhé. Anh cũng có quà tặng em đó”.

Huy tắt máy, Yến liền gặng hỏi:

– “Mà tình hình công việc anh tính sao?”

– “Chắc là cuối tuần phải thu xếp phải mời tay giám đốc bên kia cùng đi ăn thôi. Không đi cửa dưới giờ phải đánh liều từ cửa trên luôn vậy…”

– “Có cần em đi cùng không?”

Huy nhìn lại một lượt cả tấm thân nõn nà của Yến, vuốt ve rồi trả lời:

– “Em ấy à? Em chỉ hợp trên giường thôi, mấy cuộc gặp gỡ đạo mạo thế này, em không hợp. Anh sẽ đưa Thương đi. Nghe nói tay giám đốc đó là người rất trọng gia đình, yêu vợ, quý con. Những cuộc gặp gỡ ngoài công sở, hẹn vào cuối tuần, ông ấy đều đưa vợ con đi. Đó không phải là chỗ cho mấy cô em kỹ năng chăn dắt tốt như em xuất hiện. Thấy mối quan hệ của anh với Thương, có thể ông ấy sẽ thích hơn và quyết định lựa chọn anh để hợp tác”.

Yến gật gù nhưng nét mặt đầy khinh khỉnh:

– “Vậy anh lại phải đóng vai một người đàn ông của gia đình với thứ tình yêu vợ son sắt, thủy chung rồi”

Biết là Yến nói kháy mình, Huy kéo cô nàng xuống, hôn lên môi:

– “Em nói đểu anh đấy à? Nhưng anh là đàn ông chung thủy thật còn gì? Từ ngày quen và yêu Thương, anh luôn xác định cưới cô ấy mà. Tuyệt đối chưa từng có ý sẽ kén chọn một người khác. Còn với em, anh rõ ràng ngay từ đầu mà, đâu có lừa phỉnh hay để em nhận thù lao không xứng với công sức bỏ ra. Đó là sự tử tế rồi còn gì nữa”.

– “Phải rồi, đúng là người đàn ông tử tế, phân định rạch ròi giữa cô gái lên giường và cô gái để cưới làm vợ”.

Cuộc hội thoại kết thúc, Huy cũng ngồi dậy, mặc quần áo trở lại. Trên giường, Yến chống tay nhìn, gặng hỏi:

– “Hôm nay anh vội thế à? Đi ngay à?”

– “Ừ, nhiều việc lắm. Đi giải khuây tí thôi”.

Như sực nhớ ra 1 chuyện, Huy ném lên người Yến còn chưa kịp mặc đồ 1 chiếc thẻ:

– “Cầm lấy thẻ, mua sắm hay lấy tiền mặt như em muốn. Ngoài ra đi lựa giúp anh một sợi dây chuyền cao cấp, sau đó sáng mai mang tới văn phòng cho anh. Nhớ việc này đấy

Yến ngồi dậy:

– “Mua tặng vợ yêu đấy à?”

– “Ừ…”

– “Thế thì anh lẽ ra phải thân chinh đi mà chọn chứ”

– “Không có thời gian. Vả lại mấy cái trò đàn bà đó, anh không có hứng thú. Anh tin vào khiếu thẩm mĩ của em. Cứ chọn một chiếc mà em thấy đẹp, không quan trọng giá tiền đâu. Thẻ đó em quẹt luôn đi. Anh đi đây”.

Yến cười điệu bộ khinh khỉnh:

– “Đúng là một anh chồng hào phóng và yêu vợ”.

Huy mặc xác lời mỉa mai của Yến, quay lại, ngậm lấy bờ môi của cô nàng:

– “Em đừng có nói giọng hờn dỗi đó, tốt hơn là làm tròn phần việc của em đi. Ở đời này, đàn bà muốn hạnh phúc thì biết ít một chút, nói ít một chút, thế mới là khôn ngoan đó”.

Sau đó, Huy rời đi!


Tan làm, Thương ghé qua nhà chị gái.. Hôm nay chị hẹn qua ăn cơm. Thực ra trước đây, cô cũng ít khi tới bởi vì sợ bố biết. Nhưng dạo gần đây, Thương năng qua lại nhiều hơn. Đôi khi Thương cũng không biết lí do thực sự là gì, vì cô muốn qua gặp chị với cháu hay vì ở đó cô sẽ được gặp mặt Duy? Chỉ có một điều mà Thương không thể phủ nhận chính là việc dù chỉ nhìn thấy Duy vài phút thôi, cứ thấy gương mặt trẻ trung đầy năng lượng ấy, bị cậu trêu chọc cho vài lời là lại thấy thật vui vui trong lòng.

Vừa ngồi xuống ăn cơm cùng chị gái, điện thoại của Thương có chuông. Người gọi đến là Huy.

– “Em nghe đây”

– “Anh qua đón em đi ăn tối nhé, nhân tiện, anh cũng có chút việc muốn nói với em”.

Ngồi cạnh em nên chị Trang cũng có thể nghe thấy tiếng Huy. Cô giục giã:

– “Huy gọi cho em à, mời đi ăn à? Thế hai đứa đi đi, bảo nó qua đây đón em. Hôm nào tiện thì qua ăn cơm với chị sau”.

Thương hơi ngập ngừng rồi cũng ưng thuận theo lời chị gái:

– “Vậy em đi nhé, để em báo anh ấy qua đây đón”.

Trong phòng riêng, đang dậy cu Tít, Duy nghe thấy tiếng Thương chào chị gái để ra về, có chút thoáng buồn. Cậu còn tưởng hôm nay có thể gặp cô một chút. Vậy mà lúc Thương đến thì cậu đã bắt đầu giờ dạy học, giờ lại vội vàng về sớm.

Không đành lòng được, ngồi một lát, Duy lấy điện thoại nhắn tin cho Thương: “Sao hôm nay chị về sớm thế? Em còn chưa kịp gặp chị để nói về việc đi chơi. Tối ngày mai, chị đi chơi cùng em nhé. Được không? Chị không được từ chối đâu đó, chị chẳng hứa trả công cho em còn gì?”

Khi tin nhắn này đến là lúc Thương đang ngồi cạnh Huy trên chiếc xe ô tô đắt tiền. Cô đọc vội rồi xóa ngay đi, chỉ sợ Huy phát hiện ra mặc dù từ trước tới nay cô vốn dĩ chưa làm điều gì khuất tất sau lưng Huy để phải sợ anh nghi ngờ hay dò xét.

Chiếc xe dừng lại ở một quán cà phê sang trọng. Huy và Thương cùng vào quán. Ngồi một lát, Huy đặt lên bàn chiếc hộp với sợi dây chuyền.

– “Quà cho em đó, em thích không?”

Nhìn theo đôi tay Huy đang mở nắp hộp ra, Thương có hơi bất ngờ một chút vì món quà chỉ nhìn qua cũng biết là đắt đỏ.

– “Nhân dịp gì vậy anh?”

– “Không nhân dịp gì cả, chỉ là anh muốn thể hiện tình yêu của mình dành cho em thôi mà. Em là cô gái anh yêu nhất, người anh sẽ lấy làm vợ, việc chăm chút cho em thế này là chuyện anh nên làm mà. Cả chiều nay anh đã phải đi khắp các trung tâm thương mại lớn để lựa nó cho em đó. Em có thích không?

Thương khẽ gật đầu để không phụ thịnh tình của Huy chứ thật lòng cô không mặn mà với những món này. Thứ mà cô cần ở Huy không phải là lâu lâu ném cho một món giá trị nào đó mà là những buổi tối có thể cùng nhau đi dạo, là những ngày cuối tuần có thể dành thời gian trọn vẹn cho nhau. Hơn 7 năm bên nhau, cô chưa từng trải qua thứ hạnh phúc bình dị của một cặp đôi yêu nhau như thế. Huy luôn bù đắp bằng những món quà đậm mùi vật chất mà chưa bao giờ hiểu Thương muốn gì và cần gì.

Trong lúc Thương miên man với những suy nghĩ ấy, tiếng Huy lại vang lên:

– “Ngày mai buổi tối em đi cùng anh tới nhà một đối tác làm ăn nhé. Hôm đó em nhớ phục sức đẹp một chút, đừng quên đeo sợi dây chuyền này. Nó sẽ làm em trở nên sang trọng hơn. Đó là một gia đình kiểu mẫu, họ rất trọng tình cảm. Chắc chắn sự có mặt của em và tình yêu lâu năm của chúng ta sẽ khiến vị CEO bên đó ấn tượng, anh sẽ có nhiều cơ hội để chiếm lấy tình cảm và nhiều khả năng giành được hợp đồng lần này”.

Thương đã khẽ buột miệng: “Ra thế”. Thì ra, anh mua tặng trang sức cho cô để cô trở nên lấp lánh hơn, và rồi chính cô lại trở thành thứ trang sức cho cuộc sống của anh. Thương bắt đầu hình dung về việc trong bữa tiệc đó, Huy sẽ lại bắt đầu thao thao bất tuyệt về mối tình son sắt thủy chung bao năm qua, về danh giá của cô bạn gái làm giảng viên đại học. Nói không chừng, anh lại không quên khoe món quà đắt giá trên cổ kia là tấm lòng tôi dành cho bạn gái. Sau đó anh sẽ tiếp tục gắp thức ăn cho cô để thể hiện sự chăm chút dù cho đó là món cô không thể ăn được đi chăng nữa…

Thương cười nhạt thếch!

Cả hai chia tay nhau để ra về khi đã gần 11h đêm. Trở về nhà, Thương nằm vật xuống giường, vừa lúc ấy, tiếng chuông điện thoại vang lên. Cô không nhìn tên, chỉ ấn nút nghe rồi áp điện thoại vào tai một cách mệt nhọc:

– “Alo…”

Chỉ một câu ngắn nhưng Duy lại có thể cảm nhận được hết sự mệt mỏi, chán nản chất ứ của người vừa trả lời. Duy sốt sắng:

– “Chị sao thế? Mệt trong người à?”

Giọng Duy ấm áp, cái cách hỏi cũng ấm áp hay là do Thương rung động mà sao cứ thấy mọi thứ thuộc về chàng trai ấy đều tuyệt diệu đến vậy. Cô trả lời mà lệ cứ tràn ra khóe mi:

– “Không, không sao cả?”

– “Chị nói dối, rõ ràng là chị đang có tâm trạng gì đó. Mà hình như… còn đang khóc, giọng nghẹn hết cả lại”

Thương lấy tay lau nước mắt rồi cố trả lời một cách thản nhiên nhất:

– “Có việc gì không?”

– “Tối nay chị có nhận được tin nhắn của em không? Sao chị không trả lời”

– “À có, xin lỗi, lúc đó tôi bận quá nên chưa kịp nhắn lại”

– “Chị có đồng ý không? Hôm nay em còn tưởng sẽ được gặp chị để tự mình mời, ai dè chị về sớm như vậy”

– “À, tôi có chút việc. Còn về lời đề nghị đó, chiều mai tôi sẽ trả lời nhé”

– “Nghĩa là có thể chị không thể nhận lời sao?”

– “Xin lỗi vì tôi cũng có chút việc nên cần phải cân nhắc một chút”

– “Thôi được rồi, vậy có gì chị báo lại em nhé”

Giọng Duy trùng xuống. Cậu có chút buồn, có chút thất vọng nhưng không muốn làm Thương khó xử.

– “Thôi, cũng muộn rồi, chị nghỉ đi. Ngủ ngon nhé”

***

Cả buổi chiều hôm đó ở trường, Thương cứ băn khoăn, đắn đo mãi không biết quyết định ra sao. Cô nhìn sợi dây chuyền trong túi xách của mình. Cứ hình dung tới cả một buổi tối phải sắm vai cô nàng hạnh phúc sánh bước bên Huy, tự nhiên Thương lại thấy chán nản và sợ hãi. Cuối cùng, cô quyết định lấy điện thoại, gọi cho Huy:

– “Anh, em đau bụng quá, em chắc không thể đi cùng anh được rồi. Em phải về nhà sớm, anh đi một mình vậy nhé”

– “Em làm thế là chết anh rồi. Anh đã hẹn với người ta, giờ lại tới một mình sao được? Em không cố được à?”

Câu trả lời này của Huy thêm một lần nữa giúp Thương nhận ra rằng giữa họ thực sự không phải là tình yêu. Bởi nếu phải thì đáng lẽ cái lời mà Huy nên thốt ra lúc này phải là “Em bị làm sao mà đau bụng? Em có đau lắm không? Em đang ở đâu anh đến đón em về, có cần anh đưa đi khám không…?”. Nhưng rốt cuộc thì với người đàn ông đó, giá trị của cô được tính bằng những gì mà cô có thể giúp anh chứ sức khỏe và an nguy của cô dường như không phải là mối bận tâm đích thực.

Thương trả lời lạnh tanh, lần đầu tiên Thương phản kháng mãnh liệt như thế với Huy:

– “Em không cố được, anh có thấy ai đau bụng mà cố diễn mặt vui tươi được không? Em có đi cùng cũng không thể hoàn thành vai diễn như anh mong đợi được đâu. Vì thế anh hãy chủ động đi. Em xin lỗi vì không thể đáp lại kỳ vọng của anh được

Là một người đủ tinh ý để phát hiện ra sự hờn dỗi trong cách đáp trả của Thương, Huy lập tức đổi giọng:

– “Anh xin lỗi, anh không có ý như em nghĩ đâu. Chỉ là anh thực sự rất muốn có em đi cùng. Là mối quan hệ gặp gỡ cá nhân, anh cũng hãnh diện và tự hào có một người yêu như em nên muốn giới thiệu với mọi người thôi. Giờ phải đi một mình, không có em, anh buồn và tủi thân lắm chứ bộ. Nhưng thôi em mệt thì ở nhà nghỉ ngơi đi. Anh sẽ cố gắng chống chọi với sự cô đơn này

– “Vâng, vậy anh cố gắng nhé”

Thương cúp máy ngay sau đó. Cô không muốn nghe thêm một lời giả dối nào nữa. Những gì mà Huy nói chỉ khiến Thương thêm rùng mình vì cái tài diễn xuất của anh mà thôi. Thương đã định nhắn tin cho Duy để thông báo về việc tối nay sẽ cùng đi với cậu. Nhưng rồi cô lại thôi, không nói nữa mà để dành cho cậu ấy một sự bất ngờ. Thương đã mỉm cười, nét mặt rạng rỡ lắm. Vừa lúc đó, tiếng Thảo vang lên:

– “Bắt quả tang chị tôi đang cười tủm tỉm mộng mơ nhé. Vừa thấy điện thoại cho chàng xong, chắc là lại hẹn chàng tối nay đi chơi nên đang háo hức trong lòng đấy. Gớm, cái mặt đang yêu nhìn ngẫn không. Đúng là người ta bảo, trên đời này có 2 thứ không thể giấu được đó là say rượu và đang yêu. Nể chị thật đấy, yêu nhau lâu vậy rồi mà vẫn còn mộng mơ, mặt mày hạnh phúc thế kia khi nghĩ đến chàng”.

Lời nói của Thảo khiến Thương chột dạ. Phải chăng đúng là có một sự thật nào đó mà bản thân cô cũng không hề biết, hoặc là biết mà đang cố tình phủ nhận với chính mình?

***

Hết giờ dạy, Duy thất thần ra về. Cậu phóng chiếc xe máy từ dưới hầm chung cư lên, lòng buồn rười rượi vì cuối cùng thì cũng đến ngày hẹn nhưng Thương không một lời hồi âm. 2 tấm vé đã mua đành bỏ xó. Cậu vẫn cố giữ nó đến tận lúc này với hi vọng có thể được cùng Thương trải qua một buổi tối đáng nhớ. Vậy mà…

– “Duy, Duy ơi…”

Tiếng gọi trong veo ấy vang lên, Duy còn tưởng mình mong quá mà sinh ra ảo giác. Cậu quay đầu nhìn lại, thấy Thương đứng đó, mỉm cười. Cô mặc một chiếc váy xòe ngắn trên đầu gối, tóc buộc cao, trẻ trung và xinh xắn lắm. Duy đã phải dụi mắt 2 lần mới dám tin đây là sự thật. Cậu dựng vội xe xuống, chạy lại chỗ Thương. Thương nói với Duy hồ hởi:

– “Dạy xong rồi hả, giờ mình đi thôi”

Mặt Duy không giấu nổi sự hớn hở, rạng rỡ:

– “Em còn tưởng chị không đi, sợ làm khó chị nên em cũng không dám hỏi lại”

– “Chỉ là muốn tạo một chút bất ngờ cho cậu thôi. Mà mình đi đâu vậy?”

– “Bí mật”

Cả hai lên chiếc xe máy, di chuyển tới địa điểm mà Duy đã chọn từ trước. Ngồi sau lưng Duy, nghe chàng trai trẻ tuổi ấy nói cười, Thương thấy hứng thú làm sao. Trong đầu Thương đã nghĩ: “Thật may khi mình từ chối không đi cùng Huy, nếu không lúc này, có lẽ đang ngồi như một con búp bê trang trí ở một bữa tiệc sang trọng mà chán ngắt nào đó”.

Gửi xe bên ngoài, sau đó Duy nắm lấy tay Thương kéo vào khu vực riêng dành cho những người thưởng thức pháo hoa. Mặc dù có mua vé nhưng với số tiền ít ỏi của Duy thì không được loại vé VIP, nơi có vị trí ngồi thuận tiện nhất để xem. Tuy nhiên, đây cũng là sự cố tình của anh chàng này. Lấy cớ đứng trong đám đông, Duy cứ thế thản nhiên đan những ngón tay của mình vào bàn tay Thương. Cô hơi rụt lại, Duy lập tức quay sang vờ giải thích:

– “Nắm lấy tay em đi, coi chừng bị lạc đó”

Cuối cùng cũng tìm được một chỗ để đứng xem, không hiểu sao, bên Duy, Thương cứ tíu ta tíu tít như một cô nàng mới lớn, chẳng có vẻ gì của một người phụ nữ sắp bước sang tuổi 30 như những lần cô cố thể hiện là đàn chị với Duy. Nhìn Thương như vậy, Duy lại càng thấy đáng yêu vô cùng.

Duy đẩy Thương đứng lên phía trước, dùng cả thân hình cao lớn của mình đứng chắn án ngữ phía sau để ngăn cho đám đông không xô đẩy vào cô. Giờ bắn pháo hoa tới, trên bầu trời bắt đầu xuất hiện những tia sáng tạo hình tuyệt đẹp với đủ thứ hình dáng và màu sắc. Cứ mỗi lần những vầng sáng ấy tô vẽ trên nền trời đen là Thương lại reo một cách trầm trồ. Thương đương nhiên không phải không có tiền để thưởng thức những thú vui xa xỉ này, nhưng bao nhiêu năm qua, cuộc sống của cô đóng khung trong sự tẻ nhạt và buồn chán vì yêu Huy. Anh không có hứng thú với mấy thứ mà theo Huy là vô bổ này!

– “Đẹp quá, trời ơi, nhìn kìa, đẹp quá”

Duy ghé sát vào tai Thương thì thầm:

– “Đúng rồi, đẹp lắm, chị đẹp lắm”

Thương hơi khựng lại, cô quay mặt sang nhìn và bắt gặp ánh mắt si mê của Duy. Cả hai ở cự ly rất gần, thậm chí bờ môi Duy như đang trực lấn thêm một chút nữa thôi là sẽ chạm vào gương mặt cô. Duy không hề ngần ngại thể hiện thái độ rõ ràng của mình qua ánh mắt mê đắm đó.

Đám đông xô một cái và thế là chuyện gì đến cũng phải đến, môi Duy chạm vào bờ môi của Thương. Cô quay vội đi, nhìn lên bầu trời để xóa đi ngại ngùng sau cái sự cố vừa rồi. Trong khi đó Duy bần thần, đưa tay chạm lên môi mình. Cả người Duy lúc này cứ như thể vừa có luồng điện chạy dọc sống lưng vậy. Nó còn chưa phải là một nụ hôn mà cậu đã thấy máu trong người mình nóng rần rần. Duy nghĩ: “Trời ơi, tuyệt quá, chỉ được chạm vào cô ấy thôi đã cảm thấy hạnh phúc tan ra trong khắp cơ thể thế này, mình nhất định phải tranh thủ cơ hội này, không thể nào bỏ lỡ”.

Chính cái sự vô tình ban nãy lại càng khiến cho Duy quyết tâm lên cao ngùn ngụt. Ngay sau đó, Duy vòng cánh tay rộng lớn của mình ôm trọn lấy Thương từ phía sau. Thương khẽ đẩy ra:

– “Duy, cậu làm gì vậy?”

Bị Thương phản ứng nhưng Duy “mặt dày” chống chế:

– “Chị cho em bám nhờ đi, ở phía sau đông lắm, mọi người đùn đẩy ghê luôn, nhỡ ngã thì chết. Cho em bám nhờ vào người chị nhé

Thương định hất tay Duy ra nhưng rồi cậu chuyển chủ đề:

– “Thôi, chị tập trung xem đi, còn có một xíu nữa là hết thôi mà”.

Biết tính của Duy, có cãi cự cũng vô ích, chỉ tốn thời gian trong khi màn biểu diễn đầy nghệ thuật kia sắp hết rồi nên thôi, Thương đành mặc kệ vậy. Cô đứng đó, nép mình trong vòng tay của Duy. Họ lúc này tựa như một đôi tình nhân hạnh phúc.

Phải thú thật rằng kể từ giây phút Duy ôm lấy Thương, cô không còn tập trung lắm. Trái tim của Thương đập nhanh hơn bình thường mặc dù cô cứ tự nhủ: “Bình tĩnh lại đi, bình tĩnh lại đi nào”, thế nhưng nó vẫn “phản chủ” và thổn thức theo cách của riêng nó. Cái cảm giác này chưa từng xuất hiện kể từ khi cô đủ tuổi để biết thế nào là yêu đương. Thương có chút hổ thẹn trong lòng, còn sợ bị phát giác. Nếu Duy biết được sự xáo trộn này, chắc chắn chàng trai ấy sẽ càng khiến cô khó xử hơn nữa.

Trên bầu trời, trong cú chào tạm biệt màn pháo rực sáng hình trái tim với đủ thứ màu sắc tuyệt mỹ khiến ai cũng phải sững sờ nhìn ngắm. Từ phía sau, Duy cứ mỗi lúc lại dụi gương mặt lại áp vần hơn với má của Thương. Mỗi khi cái chạm ấy đi tới đâu là cơ thể Thương cứ như mềm nhũn ra, một giọng nói trầm ấm kèm theo hơi thở đầy run rẩy cứ thở vào vành tai cô:

– “Thương, giờ chị định tính sao với em khi mà… em yêu chị mất rồi”.

Thương biết cái tình cảnh này tuyệt đối không nên xảy ra, cô giãy giụa định thoát ra thì vòng tay của Duy càng siết lại chặt cứng.

– “Chị đừng cố gắng thoát ra, nghe em nói đi được không? Em nói thật đó, em thích chị ngay từ buổi đầu tiên gặp mặt nhưng giờ thì không thích nữa. Em chuyển quá yêu chị quá mất rồi. Chị có nghe thấy tiếng trái tim em đang đập loạn lên trong lồng ngực không

Nói tới đây, Duy kéo Thương sát hơn vào cơ thể mình:

– “Đó, giờ chị phải chịu trách nhiệm với em đi”

Thấy Thương đứng gần như bất động, Duy hơi rướn người ra phía trước một chút, nhìn vào gương mặt cô. Dưới ánh sáng của ngọn đèn cao áp, bờ môi căng mọng của Thương càng trở nên hút hồn hơn bao giờ hết. Duy như không kiềm chế được lòng mình thêm nữa, nhanh như cắt, cậu buông Thương ra rồi lại nắm chặt lấy bàn tay cô kéo đi:

– “Duy, đi đậu vậy?”

Mặc cho câu hỏi yếu ớt của Thương vang lên, Duy cứ thế lôi cô gái ấy đi vào một góc khuất sau bức tường, nơi vắng vẻ không có ai nhìn thấy.

Duy đẩy Thương dựa vào tường, chống hai tay lên, nhìn chăm chăm vào gương mặt kiều diễm ấy rồi thổ lộ:

– “Nghe em nói này, em yêu chị. Em cũng biết điều này là không được phép nhưng em muốn thông báo cho chị biết một chuyện. Bây giờ… em muốn, à mà không đúng, em sẽ… hôn chị. Nếu chị không thích, cứ chống cự hay đánh lại em nhé nhưng em sẽ… không dừng lại đâu. Hôm nay, em nhất định phải làm chuyện này vì chị khiến em không còn kiểm soát được bản thân mình nữa rồi”

Nói là làm, Duy không cho Thương cơ hội được lựa chọn. Duy dùng cơ thể mình tì lên người cô và lập tức chiếm lấy vành môi thiếu nữ ấy. Bắt đầu từ cái chạm ôm trọn lấy khuôn miệng, sau đó là những đường di chuyển luân phiên giữa hai bờ môi.

Thương chống cự, cô dùng tay đánh thật mạnh vào người Duy. Nhưng lực đánh đó chẳng thấm tháp vào đâu so với một thân thể cường tráng và một tinh thần đang ngùn ngụt khí thế phải hôn cho bằng được của Duy. Vài giây sau đó, chiếc lưỡi hư đốn của Duy len lỏi trong miệng Thương, và chỉ cần thế thôi, “bức tường kiên cố” trong Thương cứ thế vỡ ra từng mảng. Toàn thân cô nhũn ra, sức lực chống cự cứ như thể bị hút sạch bởi những gì mà Duy đang làm với cô. Bàn tay của Thương thay vì đánh thì bắt đầu lơi lỏng, thả trôi, đôi mắt khẽ khép hờ lại. Đầu óc, tâm trí của Thương hỗn loạn, đấu tranh giữa việc, một là phải phản kháng để ý chí là Duy không thấy cô dễ dãi, hai là mặc kệ hết, bỏ hết cả liêm sỉ và mấy thứ ngại ngần đó đi mà tận hưởng nụ hôn man dại này.

Cuối cùng thì, mặc kệ lý trí quyết định thế nào, cơ thể Thương tự cho phép nó làm điều mà nó thích!

Thương khẽ chuyển động khuôn miệng của mình thay vì bị động chờ đợi. Cô bắt nhịp vào những đường di chuyển từ đôi môi và cả chiếc lưỡi “láu cá” của Duy. Chính vào cái thời khắc cảm nhận được sự hưởng ứng ấy, lực hôn của Duy lại trở nên nhẹ nhàng, sau đó dừng lại vài giây. Duy cúi xuống nhìn gương mặt Thương, quan sát cảm xúc của cô. Đôi mắt Thương khép hờ chờ đợi, cả bờ môi cũng như đang đầy khát khao. Duy mỉm cười và biết điều mà mình cần phải làm lúc này là trao cho cô gái ấy một nụ hôn mê lịm.

Duy nâng gương mặt của Thương lên bằng cả hai bàn tay để vừa dễ hôn, vừa như trân trọng. Tay của Thương cũng cứ thế như một phản xạ không điều kiện, bấm vào áo của Duy, dùng một lực cứ thế kéo lại, kéo lại gần mình hơn nữa. Chân Thương kiễng lên để ngang với chiều cao của Duy. Tường đồng vách sắt trong Thương giờ hóa thành đống bùn nhão nhoét hết cả. Sự cuồng nhiệt ẩn giấu sâu thẳm trong cô lúc này như con thú hoang bị nhốt lâu ngày được dịp xổng chuồng, bất chấp tất cả mà phô diễn những quyền uy. Cô quên hết tất cả, thậm chí đôi cánh tay còn ôm chặt lấy tấm thân của Duy và đáp trả nụ hôn của chàng trai trẻ ấy còn cuồng nhiệt hơn cả cái lúc mà cậu ấy bắt đầu.

Cả hai hôn nhau đến mức tưởng như sắp không thở nổi nữa mới buộc lòng dừng để hít lấy chút oxy mới bình tâm lại. Như người vừa rơi xuống từ một cõi mộng ảo nào đó, Thương lập tức hiểu ra vấn đề, cô quay mặt sang một bên, không dám đối diện vào đôi mắt đang ngập tràn hạnh phúc và hy vọng của Duy.

Rời bỏ đôi môi của Thương rồi, những gì mà cô vừa thể hiện đã nói cho Duy biết một sự thật nên chàng trai ấy hăm hở lắm. Duy còn táo tợn giữ lấy gương mặt Thương, ép cô nhìn thẳng về mình, hôn chùn chụt lên đó mấy cái một cách bất chấp rồi gặng hỏi:

– “Chị nhận lời em rồi, đúng không?”

Nhưng chính vào lúc này, nhìn đôi mắt ầng ậc nước, hoang hoải và thất thần của Thương, tự nhiên đôi chân Duy cảm thấy sắp không trụ vững. Cậu nhìn thấy trong đó một thứ đáp án mà mình không hề mong đợi. Đây rõ ràng không phải là tâm trạng của một cô gái đang muốn nhận lời tỏ tình. Thậm chí cái cách mà Thương nhìn Duy còn như đang muốn nói rằng: Tôi xin lỗi, nụ hôn vừa rồi chỉ là sai lầm mà thôi!

Giờ thì đến lượt Duy hốt hoảng không hiểu chuyện gì xảy ra:

– “Chị sao thế? Tại sao lại nhìn em bằng ánh mắt như vậy? Không lẽ… chị định từ chối em?”

Hàng loạt những ý nghĩ thực tế đập chan chát vào đầu Thương khiến cô buộc phải tỉnh táo. Thương buông cánh tay mình ra, nhìn sâu vào mắt Duy:

– “Tôi xin lỗi. Bây giờ tôi đang hơi rối loạn. Tôi… phải về đã”

– “Để em đưa chị về”

– “Không, để tôi tự về, tôi xin đấy. Làm ơn đi”

Duy biết giới hạn của mình nên không bắt ép Thương phải đối diện với điều mà cô ấy không thích. Duy níu tay Thương lại nói thêm vài lời:

– “Em xin lỗi vì đã mạo phạm chị nhưng tình cảm của em dành cho chị là thật. Em không có cách nào kiềm chế được mình trước chị. Em cũng tin vào trực giác của bản thân. Em tin chị không phải là không có tình cảm với em. Nếu chị có điều gì cần phải suy nghĩ, em sẽ không ép buộc chị phải trả lời ngay. Nhưng mong chị hãy nhớ, em thực sự yêu chị, không đúng, là rất rất yêu chị. Và em nhất định sẽ đợi cho tới ngày chị đồng ý”.

Nghe hết những lời đó, Thương không nói thêm gì nữa cả mà vội vã rời đi. Cô chạy ra phía đường lớn, vẫy một chiếc taxi để ra về. Trên đường, đầu óc trống rỗng, trái tim thì bấn loạn, mọi thứ rối bời trong suy nghĩ của Thương, một cô gái có mối tình dài tới 7 năm nhưng có vẻ như lại chỉ vừa mới trải qua cảm xúc của yêu thương, ái tình thực sự cách đây vài chục phút mà thôi.

Ngồi trên xe, hai hàng nước mắt của Thương cứ thế rơi. Cô nhìn qua gương chiếu hậu, phát hiện ra Duy vẫn lặng lẽ bám theo xe mình. Có lẽ Duy muốn chắc chắn Thương về đến nhà mới yên tâm. Lần đầu tiên trong cuộc đời, Thương ước, giá mà mình chưa từng nhận lời yêu Huy thì tốt biết bao!

Về tới nhà, Thương buông thõng cơ thể xuống giường, trong đầu cứ chờn vờn nụ hôn quá đỗi ngọt ngào với Duy. Cô biết với vị trí của mình hiện tại, cô không được phép mơ mộng cái điều đó nhưng sao lúc này Thương thèm khát quá, thèm khát khoảnh khắc hôn Duy được kéo dài thêm một chút nữa dù sao đó cô sẽ tự sỉ vả bản thân mình dơ bẩn cũng được!

***

Duy về tới nhà, chỉ vừa mới bước chân vào phòng đã cất tiếng hát véo von. Quân ngước mắt nhìn bạn, tỏ vẻ kinh ngạc:

– “Ơ, thế cũng về nhà cơ à? Tao tưởng mày đưa nàng đi xem bắn pháo hoa, xem xong đêm nay phải tổ chức bắn pháo hoa luôn cơ? Sao lại về thế?”

Quân làm bộ tò mò, rồi tiếp tục:

– “Hay là có bao nhiêu dồn cả tiền mua vé nên hết tiền đi nhà nghỉ? Sao chú không bảo với anh một câu, anh tiếc gì chú đâu. Cả con lợn nuôi lấy vợ chú còn thịt của anh rồi thì giờ thân này còn gì anh cũng nguyện hiến dâng chú hết để chú đưa được nàng vào cõi mộng”.

Duy lừ mắt Quân, cốc lên đầu bạn mấy cái:

– “Mày im mồm đi, Thương không phải loại con gái để tao làm thế đâu. Đừng có nói vớ vẩn”.

– “Ơ vãi, thế là tình yêu kiểu gì? Kiểu “ông để ông ngửi chứ ông không xơi à?”

– “Điên! Không phải như vậy nhưng ý tao là tao hoàn toàn nghiêm túc với mối quan hệ này. Tao yêu cô ấy thật lòng vì thế sẽ không làm những cái chuyện tầm phào kia đâu. Mày đừng có nói như vậy”.

Tới nước này thì Quân ngạc nhiên thật. Thực ra cả Quân và Duy đều không phải loại mấy cậu trai đểu giả, yêu đương chỉ lừa con gái người ta lên giường. Nhưng sự chân thành, tâm huyết của Duy trong mối quan hệ này đúng là có làm Quân bất ngờ. Chơi thân với Duy nhiều năm, thậm chí cũng đã từng chứng kiến những năm tháng yêu đương sôi nổi của Duy với cô em tên Hương, chưa bao giờ Quân lại thấy Duy hừng hực khí thế nhưng lại đầy những lo sợ như thế này. Phàm ở đời này, khi người ta càng lo sợ, càng không dám vội vã chứng tỏ đó là một điều rất có giá trị với mình.

Quân dè dặt hỏi:

– “Mày yêu đương nghiêm túc thật đấy à?”

– “Ơ, mày thấy tao có ý bỡn cợt hồi nào mà tự nhiên hỏi vậy?”

– “Không phải ý đó, tao cứ nghĩ mình chỉ định yêu đương qua đường thôi, chứ mối quan hệ này… nói mày đừng buồn nhưng có quá nhiều cái khó lắm

Không giấu nổi niềm vui vì hôm nay chuyện của mình và Thương đã tiến thêm một bước, đầu óc Duy hân hoan với nụ hôn ban tối nên cũng chẳng bận tâm với mấy lời cảnh báo mà Quân vừa nói. Cậu hớn hở khoe:

– “Này, tối nay, tao và cô ấy đã hôn nhau đấy. Nói đúng ra thì lúc đầu là tao chủ động hôn, sau đó cô ấy cũng hôn lại, cuồng nhiệt lắm”.

Quân ngồi chăm chú nghe, vỗ đùi tới đét một cái:

– “Chết mẹ, tao còn tưởng là chỉ có mày u mê thôi, chứ nếu như mày tả thì nàng ấy cũng yêu mày rồi còn gì

– “Chứ sao nữa, bạn mày là ai chứ? Tao tin là cô ấy cũng yêu tao nhưng hôm nay cô ấy còn chưa nhận lời tỏ tình vì có lẽ còn ngại

– “Ừ, cũng phải từ từ, người ta là con gái mà. Mà này, cảm giác hôn máy bay bà già thế nào?”

Duy lại lừ mắt một cái khi Quân nhắc tới cái cụm từ nghe có vẻ “kỳ thị” người yêu của mình:

– “Tuyệt vời lắm. Thương hơn tuổi tao nhưng mà trẻ lắm, không phải máy bay bà già như mày hình dung đâu

– “Vầng, rồi rồi, tôi xin lỗi anh, lỡ buông lời chê bai người yêu anh. Thôi, tao đi ngủ đây, nay việc nhiều mệt quá, không muốn làm ăn gì nữa cả”.

***

Nụ hôn và cả lời tỏ tình của Duy tối hôm đó đã đảo lộn cuộc sống của Thương. Ngày nào cô cũng bị nó ám ảnh. Chiều cuối tuần, Thương cảm thấy mình sắp nổ tung vì sự hỗn độn này nên đánh liều gọi cho chị gái. Nghe chị bảo hôm nay Duy không có lịch dạy cu Tít, vậy là Thương xin phép bố mẹ qua ngủ với chị gái 1 hôm. Thực chất, cô cần một ai đó để tâm sự cho vơi bớt những bí bách trong lòng mình.

Đêm hôm đó, sau khi cu Tít đã ngủ say bên phòng riêng, Trang về phòng, kéo chăn, nằm xuống cạnh em gái. Cô vặn nhỏ ngọn đèn ngủ, chỉ để thứ ánh sáng lờ mờ. Nhà chỉ có 2 chị em gái, nhưng vì hoàn cảnh nên cả hai không có quá nhiều những phút giây thân thiết. Hôm nay thấy em gái qua đây ngủ như thế này, Trang có thể đoán được phần nào chuyện em mình có gì đó bất ổn trong lòng. Là một người từng trải, Trang chủ động gợi chuyện:

– “Hôm nay, em có chuyện gì phải suy nghĩ à? Trông em cứ bần thần, không tập trung, hay em với Huy lại giận dỗi nhau chuyện gì

Được chị gái hỏi, Thương thiếu chút nữa thì bật khóc, cô áp sát vào chị, đưa tay ôm lấy chị, tình cảm chị em tự nhiên cảm thấy ấm áp lạ thường. Trang vỗ nhẹ vào người em:

– “Nào, có chuyện gì, kể chị nghe”

Thương ngập ngừng rồi hỏi:

– “Chị, ngày đó chị và bố cu Tít yêu nhau, tại sao chị lại dũng cảm bỏ tất cả để theo anh ấy?”

– “Vì yêu thôi, tình yêu khiến con người ta mụ mị mà”

– “Rồi sau này chị có hối hận vì quyết định đó không?”

Trang nằm ngửa mặt lên nhìn trần nhà, nhớ lại những năm tháng thanh xuân của mình, thấy cay đắng lắm, nhưng rồi lại lắc đầu:

– “Nếu hỏi chị có hối hận khi yêu người đàn ông đó để bây giờ phải khổ thì câu trả lời là không. Bởi vì chị đã được đi tới tận cùng cảm xúc của yêu thương, tình cảm xuất phát từ trái tim. Nhưng đúng là có một điều khiến chị luôn day dứt mãi, đó là với bố mẹ và cả… cu Tít nữa. Nói gì thì nói, để đi tới cùng tình yêu của riêng mình, chị đã làm bố mẹ phải khổ, khiến bố mẹ phải xấu hổ cho tới tận bây giờ. Còn cu Tít, dù chị có cố gắng bù đắp cho con thế nào thì cũng vẫn thiếu thốn hơn bạn bè khi không có một gia đình trọn vẹn”.

– “Nhưng rõ ràng là tuổi trẻ cần phải yêu hết mình một lần đúng không chị? Nếu không chẳng phải đã quá uổng phí sao?

– “Ừ, lý thuyết thì là vậy nhưng cái quan trọng vẫn phải là chọn được người hợp với mình em ạ. Em nhìn chị đi, yêu hết mình đấy, cháy hết mình đấy, giờ còn lại gì?

Trang ngừng lại một chút, cổ họng nghẹn lại:

– “Em biết không, chị có lỗi với bố mẹ nhưng thú thật chị cảm thấy thương bố nhiều hơn. Chị biết mẹ cũng là đàn bà nên mẹ thông cảm được cho sự dại khờ của chị. Nhưng bố có lẽ đã sốc, đã khổ tâm nhiều lắm. Vả lại vì chị mà bố cũng bị cả gia đình, dòng họ chế nhạo. Bố là người sống nặng về tình cảm, coi trọng họ tộc, bị đối xử như vậy bố đau lắm

Nói tới đây, Trang nhìn em gái, vuốt tóc em:

– “Nếu giờ được chọn lại, chắc chắn chị sẽ không bao giờ phạm sai lầm để khiến bố phải cả đời khốn khổ như thế nữa. Không biết tới bao giờ bố mới có thể tha thứ cho chị được. Chị chỉ cầu mong bố khỏe mạnh…

Nước mắt tràn qua khóe mắt của Trang khi nhắc về bố. Cô sụt sùi nói:

– “Giờ em là niềm hi vọng lớn nhất của bố mẹ đấy. Bố mẹ chỉ biết trông vào em mà sống thôi. Vì thế em phải thật hạnh phúc vào nhé. Chuyện em với Huy chắc chắn khiến bố vui và hãnh diện lắm. Hai đứa cũng đều trưởng thành cả rồi, có sự nghiệp đàng hoàng, lại yêu nhau lâu như vậy, nên cưới đi em ạ, để lâu, đêm dài lắm mộng, mình con gái cũng có thì thôi em. Huy nó cũng là người tốt, yêu em lâu như vậy cơ mà

Hôm nay Thương đến tìm chị gái, cốt là để bấu víu lấy 1 tia hy vọng nào đó. Dù sao, chị gái cũng đã từng là người đạp lên mọi lề lối để bất chấp vì tình yêu của mình. Chí ít giờ chị cũng sẽ ủng hộ cô trong cái quyết định táo bạo nhất này. Vậy mà lại thêm một lần nữa, thêm một người nữa đè nặng cái trách nhiệm “phải cố mà sống tốt cho bố mẹ vui lòng, em phải làm thay cả phần của chị nữa đấy”.

Thương buông tay chị gái ra, quay mặt sang hướng ngược lại, quay lưng về chị. Cô thấy giận thực sự, cảm thấy bất lực vô cùng. Thương đã muốn ngồi bật dậy mà nói với chị gái rằng:

– “Em mặc kệ mọi người, em chỉ muốn được 1 lần sống cho mình thôi. Tại sao em phải gánh cả cái trách nhiệm mà chị để lại chứ. Tại sao chị được quyền thỏa sức yêu đương rồi để bố mẹ phải xấu hổ, giờ lại bắt em phải cố cưới một ai đó đàng hoàng để làm thay phần báo hiếu của chị”.

Dĩ nhiên những lời đó cô không thể nào thốt ra được. Cô biết chị gái đã đủ khổ rồi, dày vò thêm chuyện này nữa cũng chẳng để làm gì. Hơn nữa, đúng là nghĩ tới bố, cô lại không có cái gan dám làm liều như chị gái năm xưa.

Còn tiếp..

>>> CUỘC TÌNH GIẤU KÍN TRONG ĐÊMPHẦN 4

Leave a Reply