>>> CUỘC TÌNH GIẤU KÍN TRONG ĐÊMPHẦN 1
>>> CUỘC TÌNH GIẤU KÍN TRONG ĐÊMPHẦN 2
>>> CUỘC TÌNH GIẤU KÍN TRONG ĐÊMPHẦN 3
>>> CUỘC TÌNH GIẤU KÍN TRONG ĐÊMPHẦN 4
>>> CUỘC TÌNH GIẤU KÍN TRONG ĐÊMPHẦN 5

https://youtu.be/YE1GCgD5jcE
CUỘC TÌNH GIẤU KÍN TRONG ĐÊM – Phần 6 qua giọng đọc MC Thanh Mai

Ngày hôm sau, đi dạy về, vào nhà, Thương đã thấy Huy ở đó. Anh tíu tít dọn mâm cơm cùng với bố mẹ cô. Thấy con gái về, ông Đức vội lao ra đón:

– “Về rồi à con? Sao hôm nay con về muộn thế, Huy đến chơi từ chiều, ở lại ăn cơm đợi con đó. Vào nhà đi con”

Thương nhìn Huy bằng ánh mắt vô hồn, không chút cảm xúc. Trong khi đó Huy thì hồ hởi đón Thương như chiều chuộng, nâng niu lắm:

– “Em vào tắm một chút đi cho mát, anh với bố mẹ nấu cơm xong hết rồi nè. Em thấy anh nấu ngon không? Nhanh lên em”

Thương lững thững đi như một cỗ máy. Trong nhà tắm, dòng nước xối vào mặt khiến cô vơi bớt đi những mệt mỏi của một ngày dài nhưng trong lòng nặng nề lắm. Thương hít thở một hơi dài rồi đi ra ngoài.

Trong bữa cơm, ông Đức vui vẻ nói cười:

– “Huy vừa nói với bố, gia đình bên đó đã đi xem ngày, còn khoảng 2 tháng nữa là tới ngày đẹp. Lúc đó cũng vừa qua sinh nhật tuổi 30 của Thương đấy, đúng như giao ước của hai đứa rồi nhé. Hai đứa lo chuẩn bị dần, chụp ảnh cưới rồi mua nhẫn hay tìm chỗ du lịch trăng mật gì đi. Trông thế thôi chứ 2 tháng nhanh lắm”

– “2 tháng nữa ấy ạ?”

Tiếng Thương thất thanh, ông Đức mắng con:

– “Ơ hay cái con bé này, yêu nhau đến 7,8 năm rồi chứ có phải ngày 1 ngày 2 đâu mà nghe thấy lấy chồng phải hoảng hốt thế. Chuyện ngày cưới dự kiến này cũng đã bàn trước đấy rồi mà, chẳng qua giờ ấn định ngày thôi”

Huy quay sang như cố nhắc lại để cho Thương nhớ tình trạng sức khỏe của bố mình:

– “Chúng ta cũng đã trưởng thành rồi, đám cưới là hợp lý rồi. Hơn nữa, sau đám cưới cũng còn nhiều việc phải làm mà em, có những chuyện, không thể trì hoãn được thêm nữa”.

Thương ngồi lặng đi, ngắm nhìn bố. Cô cảm nhận được rõ sự hạnh phúc trên gương mặt của người đàn ông già nua ấy. Rồi cô lại quay sang nhìn mẹ. Bà cũng rạng ngời niềm vui khi thấy chồng con mình được viên mãn. Rõ ràng, nếu đám cưới này diễn ra suôn sẻ thì bố cô mới chịu đi làm phẫu thuật và sống tiếp những ngày còn lại bên mẹ. Nếu không, chắc chắn ông thà chết chứ không bao giờ chấp nhận cô hủy hôn. Như vậy có nghĩa là cô gián tiếp tạo nên cái chết của bố mình. Rồi sau đó, mẹ cô cũng sẽ phải sống tiếp như thế nào?

Bữa cơm tối xong xuôi, Huy ra về. Thương về phòng, nằm xuống giường, khóc không ngừng lại được. Một lát sau mẹ vào, bà Mai thấy con như vậy suốt ruột:

– “Ơ kìa Thương, sao thế con?”

Thương ôm lấy mẹ mình òa lên nức nở:

– “Mẹ, bố con bị bệnh từ bao giờ, sao bố mẹ không nói với con? Tại sao bố mẹ lại giấu con?”

Bà Mai vỗ lên vai con động viên:

– “Con biết rồi à? Chắc Huy nói với con phải không? Bố mẹ cũng không định giấu con. Nhưng hôm đó bố con thấy mệt trong người, đi khám thì nhận được kết quả như vậy. Bệnh viện đó có bác sĩ là bạn của Huy nên bố mẹ cũng có trao đổi với Huy. Huy nói thôi tạm thời không cho con biết vì cũng không giải quyết được việc gì, chỉ thêm lo lắng. Huy lo liệu tìm nguồn tạng được hiến để xin ghép cho bố con. Giờ mọi thứ cũng đã xong xuôi rồi, chỉ chờ ngày thôi. Bố con muốn đợi đám cưới của con xong mới tiến hành”.

Thương không trả lời, chỉ khóc mà thôi. Bà Mai cảm nhận thấy nỗi đau trong lòng con hình như không chỉ đến từ việc biết bố bị bệnh mà còn những sự đau lòng khác:

– “Có phải… con không muốn cưới Huy đúng không?”

– “Con không yêu anh ấy mẹ ạ?”

– “Con có người khác rồi à?”

Thương đánh liều gật đầu thú nhận.

– “Nhưng con thử cân nhắc xem, kể cả không phải vì chuyện của bố thì liệu con và cái người mới quen đó có thực sự hợp nhau không? Con cũng 30 tuổi rồi, giờ lại bắt đầu tìm hiểu, hẹn hò rồi ngộ nhỡ không hợp lại chia tay thì lúc đó phải làm sao?

Trong khi giờ Huy nó tha thiết xin cưới con như vậy. Vả lại, chuyện làm phẫu thuật của bố con cũng phải cần Huy lo liệu mới được. Số tiền làm phẫu thuật rồi cả chuyện thủ tục nữa, nếu không có Huy e là cũng khó mà tiến hành được”

– “Thôi được rồi, con hiểu rồi mà mẹ. Mẹ về phòng đi, con muốn nghỉ một lát”

Bà Mai vốn định bồi thêm mấy câu nữa để củng cố quyết tâm cho con nhưng bà thấy có lẽ là không cần thiết. Bà tin, Thương là đứa con gái hiếu thảo và hiểu chuyện, tới nước này, con bé nhất định sẽ không bao giờ dám làm điều khiến bố mình bị dồn vào bước đường cùng.

Thương nằm xuống giường nước mắt ướt đầm chiếc gối. Điện thoại rung lên, là Duy gọi đến. Cô muốn nghe, muốn được chạy tới ôm lấy Duy nhưng mà không thể. Bây giờ, cô chẳng thể nào làm thế được nữa rồi! Cô mặc kệ hồi chuông cứ thế vang lên réo rắt mà không trả lời.

Gọi cho Thương mãi không được, Duy chán nản ngồi xuống ghế đá trong công viên. Hôm nay Duy tới đó, gọi cho Thương với hi vọng cô có thể ra gặp mình một chút. Kể từ hôm chia tay nhau về tới giờ, họ chưa từng gặp lại.

Ngồi mãi tới khuya, Duy buồn bã ra về, lòng nhớ Thương đến quay quắt!

Đêm đó Thương quyết định chấm dứt tất cả, đành thuận theo ý trời!

Sáng hôm sau, Thương dậy sớm, mang theo một chiếc balo nhỏ. Cô xuống nhà thấy mẹ đang nấu đồ ăn sáng:

– “Mẹ, cuối tuần con phải đưa sinh viên đi dã ngoại 2 ngày. Khi con đi ở trong khu hơi vắng, sợ nhiều khi không có sóng nên nếu bố mẹ không gọi được cùng đừng lo lắng quá nhé. Mẹ ở nhà đưa bố đi khám lại một lần nữa em như thế nào. Hôm này về, con với anh Huy chắc sẽ tìm tiệm để chụp ảnh cưới luôn”

Nhìn gương mặt rạng rỡ của Thương, không thấy có chút mệt mỏi hay khó chịu, bà Mai nghĩ con gái chắc đã thông suốt tư tưởng rồi. Phải thế chứ, con gái bà đâu phải là người không biết suy nghĩ. Bà vồn vã:

– “Ừ được rồi, con đi đi, nhớ giữ gìn sức khỏe nhé”

– “Vâng, con đi đây mẹ ạ”

Thương vừa ra khỏi nhà, bà Mai lập cập gọi cho cậu con rể tương lai:

– “Huy à, bác đây. Sáng nay con Thương vừa dậy đã nói chuyện với bác về việc muốn tìm tiệm chụp ảnh cưới. Bác báo để cháu biết. Hôm nay con bé đưa đám sinh viên đi dã ngoại gì đó”

– “Dạ vâng, như vậy là tốt rồi ạ. Cháu sẽ lên kế hoạch cầu hôn cô ấy thật hoành tráng để Thương vui. Bác yên tâm bác nhé”.

***

Tiếng chuông cửa vang lên, Trang vội vàng ra mở và ngạc nhiên khi thấy em gái đến:

– “Ơ, sao em lại đến giờ này, không phải đi làm sao?”

– “Hôm nay em xin nghỉ phép”

– “Thế à? Vào nhà đi. Có việc gì mà em nghỉ phép”

Thương ngồi xuống ghế, ôm lấy chị gái mình:

– “Chị, bố bị ung thư rồi. Em cũng mới biết việc đó thôi”

Trang sững sờ sau tin sốc đó. Cô luôn là đứa con ôm mối day dứt và tội lỗi suốt bao năm qua, giờ còn chưa được làm lành, chưa nhận được sự thứ tha từ bố lại thì nhận được tin sét đánh này. Trang khóc ngay sau đó:

– “Tình trạng sức khỏe của bố như thế nào rồi? Bác sĩ có thông báo gì không?”

– “Bố sẽ phải ghép gan, mọi chuyện đang thuận. Chỉ có điều, bố muốn đợi em cưới xong mới tiến hành phẫu thuật”

Tới khúc này, Trang khựng lại. Cô nhìn thấy trong đôi mắt của em gái mình sự bất mãn, chán chường đến cực đoan.

– “Em đang đau khổ lắm, đúng không?”

Thương cười chua chát, đôi mắt cô khép lại, môi mím chặt, tựa đầu vào thành ghế:

– “Hôm trước, em đã đi qua đêm cùng Duy. Và càng như thế, em càng nhận ra mình yêu cậu ấy nhiều quá rồi chị ạ. Em đã muốn giũ bỏ tất cả để đến với Duy. Nhưng giờ thì không thể nữa rồi c ạ”.

Trang ôm lấy em gái mình:

– “Chị xin lỗi, chị xin lỗi em. Là tại chị mà giờ cuộc đời em lại phải như thế này? Mặc dù biết là rất ích kỉ nhưng chị cũng không dám khuyên em bất chấp làm theo ý mình bởi vì như thế là đánh cược với tính mạng của bố. Đời này, chị nợ em quá nhiều rồi Thương ơi. Chị thương em quá, giá mà ngày xưa chị không ngu dại”

Thương lau nước mắt, an ủi lại chị:

– “Thôi không sao đâu chị, là số mệnh rồi mà. Chị có phải đi làm thì cứ đi đi. Em ngồi đây một chút, lát em sẽ khóa cửa đi sau”

– “Ừ, chị phải đi đã không muộn, hôm nay chị có buổi gặp gỡ đối tác rất quan trọng. Có gì tối về chị em mình nói chuyện nhé”.

– “Tối nay em không ở đây. Em sẽ đi cùng Duy. Em muốn được ở bên cậu ấy trước khi…”

Trang sững lại rồi gật đầu. Cô không biết phải nói với em gái điều gì vào lúc này nữa cả.

Chị gái đi rồi, Thương gọi cho Duy:

– “Duy tới nhà chị Trang đi, chúng mình cùng nhau đi biển, Duy nghỉ 2 ngày được không?”

– “Được, được, Thương chờ một chút, Duy đến ngay”

Duy lập tức điện thoại cho sếp xin nghỉ phép 2 ngày, sau đó cầm theo túi quần áo nhỏ rồi lao ra khỏi nhà. Vài phút sau, cậu quay lại nói với Quân:

– “Quân, có tiền không, cho tao mượn một ít”

– “Mới lĩnh lương xong, có đấy nhưng là để mấy hôm nữa tao gửi về cho u. Sao thế?”

– “Cho tao mượn đi, 2,3 hôm nữa về tao trả. Yên tâm”

– “Ờ, nhưng mà đi đâu vội thế?”

– “Tao đi với Thương, đi 2 ngày, tối cứ ăn cơm đi đừng đợi tao về”

– “Kinh vậy, chơi lớn rồi đấy à?”

– “Nhiều chuyện lắm, không phải như mày nghĩ đâu. Thôi tao đi đã nhé, cô ấy đang đợi”.

Duy lao ra khỏi nhà, phóng con xe cũ kỹ với tốc độ khá nhanh để tới điểm hẹn. Duy nhớ Thương lắm, nhớ vô cùng. Cậu muốn được gặp người con gái đó, muốn được ôm cô gái ấy vào lòng.

Khi Duy đến, còn chưa kịp rút điện thoại ra gọi cho Thương thì cô đã từ phía sau chạy lại, ôm chầm lấy tấm lưng cao lớn của Duy rồi ngồi lên xe:

– “Mình đi thôi” Cô đưa tay ôm lấy Duy, để chàng trai ấy phóng đi, đưa cô rời khỏi thành phố này, rời khỏi nơi có quá nhiều những nỗi đau để đến một chốn chỉ dành cho hai người. Hôm nay, Thương quyết định rồi, cô nhất định phải làm điều này. Cuộc đời cô cho tới giờ chưa từng được sống theo ý mình, hôm nay chính là lúc để phải thử 1 lần. Những điều tuyệt vời nhất, cô muốn dành cho Duy, người đàn ông đầu tiên khiến cô biết thế nào là yêu, một tình yêu thực sự!

Gần trưa cả hai mới tới khu phố biển quen thuộc, nơi chứa đựng rất nhiều những bí mật ngọt ngào của họ. Thương vẫn ôm lấy Duy, đôi tay không muốn buông lơi dù chỉ là một phút:

– “Bọn mình đi ăn chút gì đó đi, Thương đói quá”

Duy nhanh chóng tìm một quán ăn nhỏ để cùng Thương ăn trưa. Những việc rất đỗi bình thường như ngồi ăn bên nhau thế này cũng đủ khiến đôi trẻ đầy những niềm vui. Cứ ăn được vài miếng, Thương lại đánh mắt nhìn Duy rồi cả hai lại cùng cười tủm tỉm.

Buổi chiều, họ cùng nhau ra biển. Cái cảm giác được ngắm nhìn đại dương mênh mông, ở một vùng biển vắng, được buông bỏ hết những áp lực của công việc, cuộc sống để thả hồn mình ở một nơi bình yên như thế này thật sự quá dễ chịu. Hơn nữa, họ được bên người mình yêu, những nụ hôn, cái thật dài, thật lâu, cái lại chớp nhoáng, chọc ghẹo… khiến đôi bên cứ đắm chìm mãi trong dư vị ái tình ngọt lịm này.

Tối họ đi ăn, rồi đi xem phim. Cả hai làm tất cả những gì một cặp đôi đang yêu thường làm trong trạng thái phấn khích tột độ. Hơn 11h đêm họ mới trở về khách sạn. Biển vào mùa đông nên vắng người, phòng khách sạn lúc nào cũng trống vì thế họ chẳng cần phải đặt trước. Họ vẫn chọn căn phòng của lần trước.

Duy tắm táp xong xuôi, ra giường ngồi. Trong lúc Thương tắm, Duy ngồi ở thành giường, xem lại tất cả những tấm ảnh trong chiếc điện thoại mà hôm nay đi chơi họ đã chụp cùng nhau. Chừng hơn 15 phút sau, điện của căn phòng đột nhiên bị tắt phụt đi. Qua cửa kính lớn ngoài ban công, ánh đèn đường le lói hắt vào dìu dịu.

Còn chưa kịp hiểu sự tình, Duy thấy luồng điện chạy dọc thân mình vì cái chạm từ phía sau lưng. Áp sát vào tấm lưng trần lúc này của Duy là một thứ gì đó mềm mại, tròn đầy. Nó… chính xác là cả bầu ngực của Thương. Thân trên của cô lúc này cũng không còn mảnh vải nào che đậy. Bộ ngực ấy tì mạnh hơn, rồi di chuyển một đường dài, từ giữa lưng lên phía trên bả vai, cố tình miết những đường đầy kích thích trên da thịt của Duy. Mỗi khi bầu ngực chuyển động, miết tới đâu là Duy cảm thấy như vùng đó của mình nóng ran lên ngay tắp lự.

Duy choáng ngợp tới mức cứ ngồi im, chờ đợi, cậu còn không dám quay người lại nhìn. Thương đã bước ra từ phòng tắm phía sau, chủ động tắt điện đi rồi ấp cả cơ thể mình vào tấm lưng trần của Duy như thế. Thứ hương thơm nhẹ nhẹ tỏa ra từ hai cơ thể, một mùi thơm nam tính từ mái tóc bồng bềnh của Duy, một mùi thơm dịu ngọt từ làn da mịn màng của Thương, lập tức đưa cả hai rơi vào một cơn hưng phấn tột đột.

Thương quỳ hai đầu gối xuống giường đệm, ngồi cao lên, luồn hay tay về thân trước của Duy, để cho cả tòa đài ngọc ngà tỳ lên thành vai chàng trai ấy. Miệng Thương ngậm lấy vành tai Duy, cắn nhẹ vào đó rồi thổi một luồng hơi nóng hổi. Đôi bàn tay của Thương mân mê phần ngực của Duy, trong khi ngực cô tì từ phía sau cũng đầy kích tình. Sau những mơn trớn để gửi đi thông điệp yêu thương đó, Thương thì thầm vào tai Duy:

– “Đêm nay, chúng mình là của nhau đi, được không?”

Dường như chỉ đợi câu nói này nữa thôi, Duy không còn kiềm chế thêm được nữa. Duy quay thật nhanh lại, đôi cánh tay lực lưỡng ôm lấy phần thắt eo, ngay sát vòng 3 tròn nảy của Thương để vật cô nằm xuống giường. Thật may là ánh sáng phòng đã tắt để đôi bên không còn thấy ngượng ngùng khi nhìn vào mắt nhau.

Duy tì đè lên phần thân trên của Thương. Phần ngực nhấp nhô cọ sát lên cơ thể Duy. Lần tiếp xúc trực diện này khiến Duy càng mất kiểm soát hơn nữa. Cậu rướn người, nuốt lấy vành môi của Thương. Duy bị phấn khích tột độ bởi cái bộ ngực ấy nhưng vẫn dè dặt không dám đặt tay mình vào đó. Bàn tay của Duy từ từ, miết nhẹ một đường dọc theo cánh tay của Thương rồi đan vào bàn tay cô để giữ chặt nó sang hai bên.

Thương nằm im trong tư đó, chân phía dưới có hơi chống lên một chút để nâng cơ thể lên, đón lấy nụ hôn của chàng trai mà cô yêu. Hôm nay, cô quyết định sẽ thất thân và người mà cô muốn dâng hiến tất cả sự trinh trắng không chỉ của thể xác này mà còn của cả tâm hồn và trái tim là Duy.

Duy hôn sâu, bắt đầu luồn lách lưỡi, càn quét cả khoang miệng. Rời đôi môi đó, cậu di chuyển từ cằm dọc xuống hai bên cổ, hai bên quai xanh, mỗi lúc xuống sâu hơn một chút cho tới điểm dừng trước phần nhũ hoa trên tấm thân cô gái ấy. Chỉ sợ chưa được phép, để chắc chắn, Duy dừng lại rồi ngước lên nhìn Thương như xin phép:

– “Thương không hối hận chứ?”

Thương lắc đầu, kèm theo đó là ôm lấy cổ Duy để vít cậu tì xuống ngực mình. Nhận được sự đồng tình ấy, Duy thực sự muốn được nhấn chìm trong sự vỗ về, mơn trớn của đôi gò bồng đào này. Cậu ngậm lấy phần núm nhỏ nhô cao kia, đôi bàn tay chạm lên cả bầu ngực, khi vuốt ve, khi liều lĩnh bóp mạnh một cái. Chúng tròn trịa, mềm mại và nảy nở làm sao. Thật đúng là một thứ báu vật trác tuyệt.

Một lát sau, tay Duy bắt đầu dịch chuyển từ phần thân trên đi sâu xuống phía dưới, kéo tụt chiếc khăn tắm đang che chắn đi huyệt đạo bí ẩn. Chiếc khăn bị ném ra khỏi giường chỉ sau ít giây. Duy nâng đùi của Thương lên, đặt nó quắp ngang thân mình. Ở tư thế như thế này, Thương cảm nhận được rõ ràng phần đàn ông đang ngạo nghễ ở phần hạ thân của Duy. Nó dường như đã sẵn sàng cho một cuộc xâm nhập vào nơi tư mật nhất của Thương.

Duy vẫn không dám manh động dù đôi bàn tay đã cảm nhận được những ướt át và khát khao ở nơi thầm kín nhất của Thương. Mỗi khi những ngón tay của Duy miết những đường ở vùng nhạy cảm, cơ thể Thương rướn lên khi bị kích thích, hơi thở gấp gáp, có đôi lúc dù đã cố kiểm soát những vẫn có một tiếng rên nhẹ nhẹ bị bật ra.

Duy lột nốt chiếc quần đùi trên người mình, cái “biểu tượng đàn ông” ấy tì lên phần đùi non của Thương như để cô thấy rằng cậu đã bị đốt cháy hoàn toàn bởi sự hấp dẫn này. Ngụp lặn một hồi ở ngọn núi đôi, Duy lại chuyển lên đôi môi Thương để hôn, sau đó… run rẩy xin phép:

– “Mình yêu nhé”

Thương gật đầu, cô chủ động rướn lên để cho Duy không phải lần tìm con đường huyệt đạo ấy lâu thêm nữa. Mọi thứ đã sẵn sàng, Duy len lỏi rồi dùng một lực thật mạnh đi thật sâu. Tiếng kêu của Thương vang lên, gương mặt cô nhăn lại đầy những đớn đau. 10 đầu ngón tay của Thương bấu chặt lên vai Duy, nước mắt thì giàn giụa. Duy cảm nhận rõ sự chật chội trên con đường tiến vào của mình. Cậu cảm thấy khó khăn để di chuyển và cứ mỗi lần Duy dùng sức hơn một chút thì Thương lại rất đau thì phải.

Loay hoay một hồi, cuối cùng Duy cũng thấy hình như mình đã chạm tới tận cùng, phần cơ mặt của Thương có vẻ giãn ra, nhẹ nhõm hơn. Khoái cảm bắt đầu lan tỏa khắp thớ thịt, chạy trong từng mạch máu, sung sướng quá, thỏa mãn quá. Có vẻ như nó không phải là thứ cảm giác chỉ của riêng Duy. Thương cũng bắt đầu cảm nhận được sự vỡ òa trong hạnh phúc ấy. Duy dồn sức nhiều hơn nữa cho cuộc yêu ấy. Những nhịp đẩy đưa khiến cả hai như lạc trôi vào một cõi mộng, chỉ toàn những mê đắm.

Đỉnh điểm của sự thăng hoa tới, Thương không thể hình dung nó lại hoàn mỹ và tuyệt diệu tới như vậy. Cô vít lấy cổ Duy, ôm ghì thật chặt, miệng thốt ra những lời yêu thương trong vô thức:

– “Duy, em… em yêu anh”

Nghe thấy những lời dù là ngắn ngủi này, Duy thực sự thấy chân mình không còn chạm đất nữa. Cậu nghĩ mình đang ở cõi tiên nào đó rồi bởi vì những khoái lạc của xác thịt còn chưa kịp tan thì lời ngọt ngào Thương nói lại khiến Duy chết chìm trong mật ngọt thêm một lần nữa. Duy hôn lên môi Thương:

– “Anh cũng yêu em, anh yêu em nhiều lắm. Cảm ơn em, cảm ơn em vì tất cả những điều này”.

Tàn cuộc yêu, cả hai nằm vật ra giường, thở hổn hển. Với Duy đây là lần đầu tiên cậu được biến tới cánh cửa thiên đường của xác thịt. Được làm chuyện đó với người mà mình yêu quả thực là một sự sung sướng tột độ mà nếu không phải tự mình trải qua sẽ không biết phải miêu tả như thế nào cho tỏ tường cảm giác đó. Cả cơ thể Duy đầm đìa mồ hôi, chính cậu cũng run rẩy.

Hôm nay, lần đầu tiên trong đời Thương trở nên táo bạo như vậy. Cô không còn là một giảng viên đạo mạo, đến cái nắm tay cũng còn gượng gạo nữa. Khoảnh khắc ở trên giường khi ấy, cô chỉ còn là một người đàn bà với khao khát đầy bản năng là được yêu và dâng hiến cho người mình yêu. Cô đã chủ động hoàn toàn, thậm chí chủ động đổi cách xưng hô trong lúc mê loạn ý tình ấy.

Nhớ lại lời Thương buột miệng ra ban nãy, Duy lại có cảm giác như mình sẽ lên đỉnh một lần nữa vậy. Duy quay sang, ôm chặt lấy Thương vào lòng mình:

– “Vừa có người gọi người ta bằng anh rồi đấy nhé, có người nói yêu, có người đã trao trọn vẹn tấm thân này cho anh rồi đấy, tuyệt đối không được nuốt lời đâu”

Duy không thấy Thương trả lời, chỉ thấy một dòng nước mắt nóng hổi chảy trên cánh tay mình. Cậu cúi xuống nhìn và nhận ra rằng Thương đang khóc. Duy cuống quýt hết cả lên:

– “Em sao thế? Em hối hận sao? Hay anh đã làm em đau quá? Anh xin lỗi, anh thực sự xin lỗi, tại anh vụng về nên…”

Thương lắc đầu, nghẹn ngào nói:

– “Không phải vậy, chỉ là… em hạnh phúc quá thôi. Duy, cảm ơn anh vì tất cả những gì anh đã mang đến cho em”

Duy hôn lên đôi mắt đẫm lệ của Thương, hôn lên má, lên trán rồi lên đôi môi cô:

– “Anh mới phải cảm ơn em chứ. Em không biết em đang mang đến cho anh cảm giác tuyệt vời đến như thế nào đâu. Đời này chắc không bao giờ anh quên được giây phút này mất. Anh không biết phải nói như thế nào để em hiểu cái cảm giác sung sướng của anh khi có được em. Anh nghĩ anh tiêu thật rồi. Anh sẽ nhớ về việc này suốt những ngày tới mất”.

Thương vuốt ve gương mặt của Duy, nhìn đầy âu yếm:

– “Thôi, mình ngủ đi anh, hôm nay chẳng phải chúng ta đã quá mệt rồi”

– “Em ngủ đi, anh sẽ ôm cho em ngủ đã”

Có lẽ vì quá mệt nên Thương thiếp vào giấc ngủ chỉ sau đó ít phút. Còn Duy, mặc dù cơ thể sắp sập hầm đến nơi sau một cuộc truy hoan nhưng Duy vẫn cứ sợ. Cậu sợ nhắm mắt lại đây chỉ là một giấc mơ!

Hơn 1 tiếng sau, Duy cũng ngủ mất tiêu, ngủ trong cái ôm và vòng tay hạnh phúc của người con gái mà mình yêu!

***

Sáng hôm sau, Duy dậy sớm hơn để thu dọn lại bãi chiến trường mà hôm qua vì cơn kích tình quá lớn mà cả hai chẳng còn thiết tha gì nữa cả. Duy nhặt đống quần áo, khăn tắm vương vãi khắp nền nhà rồi đặt gọn nó lên ghế. Duy quay sang chiếc giường và hơi khựng lại khi nhìn thấy vệt máu đỏ trên giường. Trái tim Duy như có ai đó bóp nghẹt.

Duy ngồi xuống cạnh Thương, cô vẫn ngủ mê mệt. Nhớ lại cảm giác đêm qua, đúng là chuyện ấy khá chật vật, nhưng Duy không dám nghĩ Thương còn là một cô gái trinh trắng. Cô ấy và Huy yêu nhau lâu năm như vậy, không lẽ vẫn còn thủ tiết? Nhưng những vệt máu trên tấm ga trải giường kia thì đang chứng minh điều ngược lại. Tự nhiên, Duy cảm thấy đời này, kiếp này, nhất định cậu sẽ không bao giờ ngừng yêu người con gái đã dâng hiến mọi thứ cho Duy như thế này.

Duy ghé xuống, hôn lên trán Thương. Cô từ từ mở đôi mắt ra:

– “Anh xin lỗi, anh làm em thức giấc à?”

Hôm nay, Duy thản nhiên xưng anh ngọt xớt như thể chuyện cậu kém tuổi cô gái này chẳng hề tồn tại vậy. Thương ngái ngủ nhưng vẫn cố nói:

– “Em đói quá, anh đi mua gì đó ăn sáng được không?”

– “Anh đang chuẩn bị đi đây, đợi anh một chút, anh về ngay”

Ngay sau đó, Duy mặc vội lại bộ đồ rồi chạy biến ra khỏi phòng. Cậu lao đi bằng tốc độ ánh sáng để nhanh được trở về bên cô người yêu nhỏ bé.

Sau khi ăn sáng, cả hai ra ban công, đứng ôm nhau và ngắm nhìn biển ngoài xa. Duy nói nhỏ vào tai Thương:

– “Mọi chuyện cứ như một giấc mơ vậy, anh không dám tin đây là sự thật nữa”

Thương không trả lời, chỉ kéo cánh tay của Duy ôm mình chặt thêm chút nữa. Duy ghé sát vào phần cổ của Thương, hôn lên đó:

– “Cảm ơn em, cảm ơn vì đã dành cho anh sự trinh nguyên của đời em”

Hai hàng nước mắt của Thương chảy dài:

– “Em phải cảm ơn mới đúng. Cảm ơn vì anh đã đến vào lúc này, cảm ơn sự trinh nguyên ấy được trao cho anh”.

– “Anh nhất định sẽ nhanh chóng ổn định cuộc sống này để cưới em. Chờ anh thêm một chút nữa, được không em?”

Thương quay người lại, nhìn Duy rồi cười lém lỉnh:

– “Không được, em không muốn chờ”

Mặt Duy nghệt ra. Thương mạnh mẽ kéo tay Duy vào trong phòng, đẩy cậu nằm lên giường rồi chồm lên người cậu:

– “Mình làm lại chuyện đó một lần nữa đi, được không? Em bị thích anh quá mất rồi”

Ôi trời, cái sự nóng bỏng, cuồng nhiệt lại xen lẫn chút ngây thơ, đáng yêu này của Thương làm sao mà Duy cưỡng lại được cơ chứ. Cậu nhổm lên, vật Thương nằm xuống phía dưới:

– “Được, hôm nay anh sẽ khiến em nhận ra việc nghiện ngập nó nguy hiểm đến thế nào. Em nhất định là không dứt được đâu”

***

Đúng là tuổi trẻ, họ lại lao vào nhau, màn ân ái của đêm qua dường như là chưa đủ với cả hai con người lần đầu tiên biết mùi trái cấm tuyệt hảo. Hôm nay quen hơn với sự tiếp xúc cơ thể, những ngại ngần, lóng ngóng cũng bị trút bỏ, sự khao khát bản năng được thoải mái phát tiết ra ngoài nên cuộc chăn gối này phải nói là đê mê tới tột cùng. Thương trở thành một người đàn bà được thỏa mãn và bộc lộ sự thỏa mãn ấy. Hai cơ thể trần trụi quấn lấy nhau trên chiếc giường, ngoài xa, tiếng biển vẫn miên man vỗ từng con sóng vào bờ cát….

Thiếp đi sau 1 giấc ngủ dài, đã là hơn 3h chiều, cả hai nằm cạnh nhau. Thương nói với Duy:

– “Mình về thôi”

Duy ôm chặt Thương nũng nịu:

– “Có thể không về được không? Anh còn chưa đi hết cảm giác sung sướng này, anh không muốn xa em”

Thương luồn những ngón tay vào mái tóc bồng bềnh của Duy, vuốt ve gương mặt đó. Chạm vào đôi mắt, bờ môi, sống mũi thẳng tắp… của Duy. Cô hôn lên tất thảy rồi nói:

– “Anh hứa với em một chuyện được không?”

– “Chuyện gì vậy, em nói đi, chỉ cần em muốn anh nhất định sẽ làm”

– “Dù sau này có chuyện gì xảy ra, anh cũng phải sống thật tốt, phải mạnh mẽ, kiên cường nhé”

Duy ngồi bật dậy, mặt đầy lo lắng:

– “Em nói vậy là sao? Có phải em có dự tính gì đúng không?”

Thương lại kéo Duy nằm xuống:

– “Không, là em lo xa nên nói vậy thôi. Chuyện của chúng mình anh thừa biết là không đơn giản mà”

Duy lại ôm vội lấy Thương như thể sợ cô tiêu biến mất:

– “Em đừng rời xa anh, được không. Anh biết em sẽ phải chịu thiệt thòi rất nhiều khi bên anh nhưng chúng ta đã tới mức như thế này rồi, anh xin em đừng rời xa anh. Anh nhất định sẽ cố gắng thật nhiều để xứng đáng với em”

– “Mình về thôi anh. Em còn nhiều việc phải làm ở nhà lắm”

Duy có vẻ vẫn còn tiếc nuối nhưng đúng là không thể mê đắm mãi được, cuộc sống vẫn cứ phải tiếp diễn và khi Thương chọn bên cậu như thế này nghĩa là cô ấy còn vô vàn điều khổ cực phải đối diện.

Cả hai thu dọn, đi ăn nhẹ buổi chiều rồi sau đó trở về thành phố, khép lại 2 ngày sống trong một giấc mộng ngập tràn yêu đương. Duy đưa Thương về nhà chị gái theo như yêu cầu của cô. Thương nói Duy về luôn, không cần lên nhà mặc dù Duy lưu luyến chỉ muốn nán lại lâu thêm một chút.

Thương vào nhà chị gái, nằm vật lên chiếc ghế sofa dài ở phòng khách. Trong lúc đó, Trang đang nấu cơm. Cô vừa làm vừa hỏi em:

– “2 ngày qua em đi với Duy à?”

– “Vâng”

– “Em có quyết định cho mình rồi đấy à?”

Thương ngồi bật dậy, năn nỉ chị:

– “Chị Trang, chị giúp em một chuyện với”

Lau tay vào chiếc tạp dề, nhìn gương mặt hốt hoảng của em, Trang chạy ra sốt sắng:

– “Ừ, có việc gì, nói đi”

– “Chị… mua giúp em thuốc tránh thai với, được không?”

Trang lặng người, sau đó vỗ lên vai Thương:

– “Nằm nghỉ đi, chị đi mua cho”

Hiểu hết những tâm sự trong lòng em, Trang không biết phải hỏi thêm gì nữa cả. Cô thương đứa em gái bé bỏng của mình quá. Bởi vì Trang cũng từng dại khờ, cũng từng cuồng nhiệt hết mình vì yêu. Nhưng ngày đó, một là cô ngang tàng, hai là cô không phải chịu những áp lực nên cái lần đầu tiên vần vũ bên chàng trai mình yêu trở thành kỷ niệm tuyệt đẹp và trọn vẹn lắm. Còn Thương của bây giờ, chạm ngưỡng 30 tuổi mới biết đến mùi vị của chuyện đàn ông, đàn bà. Mà dám chắc, ngay cả khi đang đắm chìm trong những cảm xúc đê mê đó, em cô cũng không được tận hưởng nó một cách trọn vẹn.

Đời người không phải ai cũng may mắn lấy được người mình yêu, càng không có nhiều người có diễm phúc kết hôn với mối tình đầu. Nhưng trong lần đầu nếm mùi trái cấm mà cũng đầy những gánh nặng và sợ hãi thì quả thật, đáng thương nhiều lắm! Đó lẽ là phải là thời khắc, chỉ có tình yêu và đam mê nên tồn tại mà thôi.

***

Về tới cửa phòng, thấy thằng bạn đang đứng nấu cơm, Duy lao vào ôm lấy từ phía sau, tâm trạng vô cùng phấn khích:

– “Quân yêu quý, tao đã về rồi”

Quân đạp vội Duy ra:

– “Kinh quá, biến thái, đi ra kia đi, ai người ta nhìn thấy chắc chết khiếp đấy”

Mặt Duy vẫn tưng tửng:

– “Nấu món gì đó, nấu món gì ngon ngon một chút. Anh mày hôm nay hơi đói, cộng với hơi mệt, cần phải phục hồi năng lượng”

Nghe bạn nói vậy, Quân lập tức dừng tay lại, mắt hớn lên cứ như thể chuyện của mình:

– “À, mới nha, kịch tính nha. Hình như mày đã được no xôi chán chè với nàng rồi đúng không?”

Duy mặt vênh lên, kiêu hãnh lắm, cái hãnh diện của một thằng đàn ông hơn bạn mình ở chỗ vừa có người yêu lại vừa biết đến mùi vị ái ân cùng với người yêu. Duy không vội trả lời, để cho thằng bạn tò mò, hóng hớt:

– “Nói nhanh đi, đúng không, chén nhau rồi à?”

– “Ừ, có rồi, có no nhưng mà chưa chán”

Mắt Quân sáng rực như đèn pha ô tô, kéo vội thằng bạn ra giường ngồi xuống cho khỏi mỏi chân, tay vẫn còn cầm đôi đũa nấu khua khoắng:

– “Ê, kể đi, như nào, sướng không?”

Duy tủm tỉm cười, câu chuyện của mấy thằng trai mới lớn nghe thì bỗ bã nhưng thực chất cũng đầy những rụt rè, hiếu kỳ và cả sự trân trọng:

– “Có chứ, sướng phát điên lên ấy. Tao không nghĩ lại tuyệt như thế”

– “ y gu, nghe khoái thế nhỉ? Bao giờ anh mới được như chú đây, nhất chú rồi nhé. Mà này hỏi tí, người nàng có ngon không? À mà máy bay bà già thì trên giường có nhiều kinh nghiệm với chủ động không?”

Câu chuyện đi vào phần hơi riêng tư quá, Duy không muốn nói về những điều đó với một người khác vì đó là sự tôn trọng dành cho cô gái của mình. Duy cốc vào đầu thằng bạn:

– “Con tò mò của mày to quá rồi đấy, nấu cơm đi”

Bị chặn đứng câu chuyện ở đó, Quân mặt mày tiu nghỉu sau đó hét lên hốt hoảng:

– “Thôi chết cha rồi, nồi thịt kho của tao, cháy mẹ nó rồi, khét quá mày ơi”

Rốt cuộc thì tối hôm đó, Quân mời Duy đi ăn hàng để ăn mừng cái ngày “Tao chính thức trở thành đàn ông rồi mày ạ”. Cả buổi tối, cứ chốc chốc Quân lại hỏi dò Duy về cái lần ân ái đầu tiên, còn Duy thì cực kỳ chừng mực trong tiết lộ làm cho cậu bạn thừa lý thuyết mà thiếu kinh nghiệm thực tế ấy cứ hồi hộp không ngừng!

***

Thương trở về nhà sau khi ăn cơm cùng chị gái. Vừa đặt chân vào phòng khách, cô đã thấy Huy ngồi đó nói chuyện với bố mẹ mình. Nhìn thấy Thương, Huy hớn hở:

– “Em về rồi đó à? Có mệt lắm không? Sao em không gọi anh tới đón?”

– “Em về cùng xe với trường nên không tiện. Vả lại em cũng có ghé qua chỗ chị Thương một chút vì chị ấy chờ. Anh tới lâu chưa?”

– “À, cũng mới thôi. Em lên thay đồ đi, rồi đi chơi với anh được không? Hôm nay anh có việc này muốn nói với em”

Người Thương mệt lắm. Cô muốn về giường nằm, nhớ lại những gì đã qua giữa mình và Duy. Nhưng giờ, trước mặt bố mẹ, nhìn gương mặt háo hức của những người sinh ra mình trước lời đề nghị của Huy, Thương biết, nếu cô từ chối có lẽ tất cả sẽ mất hứng lắm. Thương đành miễn cưỡng:

– “Anh đợi em một chút, em lên thay đồ rồi mình đi”

Thương về phòng riêng, vốn định tắm táp một chút nhưng rồi khi cởi bỏ bộ đồ trên người mình, bất giác, Thương lại nhớ Duy. Cô đưa tay chạm lên những phần da thịt của mình, cảm nhận mùi hương vương lại của cuộc làm tình ấy, nhớ những cái chạm của Duy trên cơ thể mình. Cô lại không tắm nữa, cứ như muốn lưu giữ thêm một chút những dấu vết của Duy.

Lựa một chiếc váy thật đẹp mặc nó lên người, Thương chải chuốt lại đầu tóc cho khỏi bơ phờ, xức hương nước hoa dịu ngọt, tô lại đôi môi cho hồng thắm, sau đó, cô xuống nhà và bắt đầu vào một vai diễn mới. Vai diễn mà Thương nghĩ rằng, cô sẽ phải diễn nó suốt cả cuộc đời này!

Huy đưa Thương tới một nhà hàng sang trọng. Cả hai lên khu tầng thượng, nơi có thể nhìn ra toàn thành phố với ánh đèn lung linh. Khung cảnh vô cùng lãng mạn với hoa, ánh nến và cả tiếng violin vang lên tình tứ. Nó giống như trong mấy màn cầu hôn trên phim mà Thương thường thấy.

Huy bất ngờ quỳ gối xuống, dâng lên một trước mặt Thương một chiếc hộp nhỏ xinh, bên trong là cả một chiếc nhẫn kim cương đắt đỏ:

– “Thương, em đồng ý làm vợ anh nhé”

Theo lẽ thường, lúc này, cô gái sẽ phải bật khóc vì xúc động và hạnh phúc, còn trong Thương chỉ là sự cam chịu, không hơn, không kém. Đầu óc cô chỉ toàn là hình ảnh về cuộc mây mưa với Duy, một cuộc ái ân đẫm tình yêu. Nhưng Thương vẫn đưa bàn tay mình ra để Huy đeo chiếc nhẫn đính ước ấy vào tay, cố nở một nụ cười dù là giả tạo nhất cho hợp với bối cảnh của một cô gái được cầu hôn!

Thế là hết!

Vậy là cuối cùng cuộc tình của Thương cũng đi tới cái đích như vốn dĩ nó phải diễn ra dù bản thân cô chỉ muốn quay đầu trở lại. Trên ngón tay áp út của Thương lúc này là chiếc nhẫn chính thức “gông cùm” cuộc đời cô, còn trong cơ thể Thương, “chất đàn ông” của Duy vẫn còn vương lại. Có 2 thời điểm quan trọng với một cô gái: Khi được cầu hôn và khi lên giường lần đầu tiên với người mình yêu, thì đối với Thương, cả hai đều không toàn vẹn!

Một người có danh phận thì cô không yêu! Một người cô yêu thì không thể nào cho người ấy danh phận!

Ăn uống, ngồi trà chanh chém gió với nhau chán chê xong, Quân và Duy dắt díu nhau ra về. Về tới phòng trọ, Duy phấn khởi mở máy tính lên với ý định bắt đầu cày cuốc lấy tiền trả nợ, lấy tiền đưa Thương đi chơi và chuẩn bị cho tương lai sau này. Trong đầu đầy những quyết tâm ngùn ngụt. Cậu cầm lấy điện thoại, định bụng sẽ nhắn tin cho cô gái của mình vài lời sến sẩm, kéo tới facebook của Thương, mắt Duy mờ đi, đầu óc hoảng loạn, rối bời. Duy còn tưởng mình nhìn nhầm.

Trên facebook của cô, Huy đăng lên đó loạt ảnh tình tứ, ngọt ngào, đôi tay xinh đẹp của Thương đang đeo chiếc nhẫn cầu hôn. Kèm theo khung cảnh lãng mạn đó là cái nắm tay của hai người và dòng chú thích được chia sẻ: “Cảm ơn vì em đã đồng ý! Đếm ngược tới ngày em trở thành vợ anh”.

Bên dưới là biết bao lời bình luận, chúc phúc và khen ngợi. Mặc dù Thương hoàn toàn không có bất cứ phản hồi nào nhưng điều đó cũng chẳng có ý nghĩa gì lúc này. Duy thấy khó thở, trống ngực đập loạn xạ. Chỉ vừa mới trưa nay thôi, họ còn nằm trong vòng tay nhau, ôm, hôn quấn quýt không rời. Cũng chỉ cách đây vài tiếng đồng hồ thôi, tất cả những gì tinh túy nhất của tuổi trẻ, của tình yêu họ đều vì nhau mà trao tặng. Vậy mà bây giờ, cô ấy nhận lời cầu hôn của người khác? Họ còn chưa kịp phấn đấu, còn chưa kịp cùng nhau đối diện với khó khăn cơ mà? Tại sao lại chọn cách này?

Duy bấm máy gọi cho Thương một cách điên cuồng, cuối cùng thì Thương cũng nhấc máy. Duy vừa hét lên vừa bật khóc:

– “Tại sao lại như vậy? Tại sao, sao em lại đối xử với anh như vậy?”

– “Duy, ngủ đi! Hôm nay em đã quá mệt rồi, em không còn chức sức lực nào nữa. Em muốn ngủ. Tối mai, anh ra công viên gần nhà em, chúng mình nói chuyện”

Sau câu trả lời đó, Thương tắt máy luôn. Duy bấm nút gọi lại, bộ dạng gần như phát điên lên nhưng cuộc gọi chỉ còn là những hồi tút tút dài vô định. Duy nổi khùng, ném chiếc điện thoại “cục gạch” vào tường, văng xuống giường.

Quân từ phía sau chạy lại, nhìn thấy trạng thái bất ổn như sắp đâm chém người tới nơi của Duy mà sợ tái xanh mặt. Cậu vồ lấy chiếc điện thoại xem nó có làm sao không, đập vào mắt Quân cũng là những hình ảnh mà Duy vừa nhìn thấy. Bản thân Quân còn sốc chứ đừng nói là Duy. Lúc tối Duy nó mới hồ hởi, hạnh phúc chia sẻ như vậy, giờ thấy thế này, thiếu điều tim vỡ ra thôi chứ bảo nó bình tĩnh làm sao nổi.

Quân quay sang nhìn bạn ái ngại, chỉ biết vỗ lên vai, động viên:

– “Duy, cứ bình tĩnh đã, chuyện gì cũng có cách giải quyết. Mình nổi điên lên như vậy không có tác dụng gì cả. Bình tĩnh, mai hẹn gặp cô ấy xem thế nào”

Duy nằm xuống giường. Thân là đàn ông con trai, mà không hiểu sao lúc này nước mắt cứ ứa ra, như thể bao nhiêu uất ức của cuộc đời đều trút cả lên vậy. Duy đau lắm, bởi vì như người rơi từ thiên đường xuống địa ngục. Thương mang đến cho Duy quá nhiều cảm giác tuyệt vời để rồi giờ đây cũng chính Thương như đang nhấn chìm hết tất cả mọi hy vọng và niềm tin ấy.

Đêm đó, thật may là Duy ngủ được, không phải là một giấc ngủ ngon lành, dễ chịu, mà là giấc ngủ nặng nhọc, mệt nhoài. Sau 2 ngày tốn nhiều sức lực, lại thêm những đớn đau về tinh thần đến ngay sau đó, mọi thứ dường như quá sức chịu đựng của chàng trai trẻ ấy. Quân nằm bên, chốc chốc lại nhìn thử xem thằng bạn thế nào. Thấy Duy thiêm thiếp, mệt nhọc, Quân thở dài. Dù sao ngủ được còn tốt hơn là thức trắng, bởi khi ấy đêm sẽ dài ra vô tận và cảm giác trong lòng Duy còn nhức nhối hơn gấp bội phần.

Buổi sáng, có vẻ như đã bình tâm hơn, Duy không cay cú như lúc tối qua nữa. Cậu thay đồ, xách theo chiếc balo để đi làm. Quân thấy bạn trầm mặc tới mức đáng sợ liền í ới gọi theo:

– “Duy, mày đi làm hả?”

– “Chứ đi đâu được nữa”

– “Ờ, thì tao hỏi vậy”

– “Tối tao không ăn cơm nhà đâu, mày cứ ăn đi”

– “Đi gặp Thương à?”

– “Ừ, cô ấy hẹn tối gặp”

– “Ừ, thế có gì… cứ bình tĩnh nói”

Quân cũng chỉ biết nói với bạn như vậy, chẳng biết phải khuyên nhủ gì thêm.

Ngày hôm đó với Duy dài như một thể kỷ. Cậu nhắn tin xin phép chị Trang cho nghỉ 1 buổi. Thực ra sáng nay, khi nhìn thấy những tấm ảnh đó trên facebook của em gái, Trang cũng đã đoán được phần nào câu chuyện. Khi Duy xin nghỉ, cô không hỏi lý do mà đồng ý ngay. Có lẽ trong lòng đôi trẻ lúc này, đổ vỡ và tổn thương nhiều lắm!

Duy tan làm từ lúc hơn 5h chiều nhưng không về, cứ thế lẳng lặng ra công viên nơi hẹn với Thương ngồi thẫn thờ như một người mất trí. Thương hẹn 8h tối, nhưng Duy ra từ sớm vì chẳng biết phải đi đâu. Cậu ngồi đó và chờ đợi.

Cuối cùng thì Thương cũng xuất hiện. Cô đi nhẹ và Duy thì đau lòng tới mức không còn để ý bất cứ điều gì xung quanh mình nữa. Cho tới khi Thương bước tới, khẽ ôm lấy đầu Duy tựa vào phần bụng mềm mại của mình. Duy òa lên khóc như một đứa trẻ, đưa hai tay ôm chặt lấy Thương, vẫn không muốn tin vào sự thật mà cậu biết là chẳng thể nào thay đổi được nữa:

– “Tại sao? Tại sao lại như vậy?”

Thương ngồi xuống ghế đá, từ từ đẩy Duy ra xa khỏi mình:

– “Xin lỗi, tôi nhận lời cầu hôn và sắp cưới anh Huy rồi”

Duy đưa mắt nhìn Thương bằng ánh nhìn vừa si mê vừa căm phẫn. Cô gái mới hôm qua còn gọi cậu bằng anh đầy thân thương, hôm nay lại lạnh lùng, xa lạ đến thế này. Tiếng “em” trong miệng Duy muốn thốt ra nhưng đành nuốt ngược lại vào trong. Bởi vì giờ gọi Thương như vậy chẳng phải quá kệch cỡm hay sao:

– “Tại sao Thương lại làm như vậy? Chúng ta còn chưa kịp bắt đầu, còn chưa kịp cùng nhau cố gắng cơ mà, sao phải đầu hàng như vậy?”

– “Duy, hãy hiểu cho tôi. Tôi chẳng có sự lựa chọn nào khác cả. Đây là kết cục không thể nào khác đi được đâu. Tôi còn gia đình, còn bố mẹ, còn rất nhiều cái khó khác nữa mà Duy không thể nào hiểu được. Tôi hèn nhát lắm. Tôi cũng chỉ là một cô gái muốn sống một cuộc đời bình lặng thôi. Xin hãy hiểu cho quyết định này của tôi. Và nếu thật lòng yêu tôi, xin Duy hãy tôn trọng nó”

Yết hầu của Duy cứ nuốt từng cái, từng cái một, như cố tống những đắng cay xuống dưới. Duy không còn nổi điên được nữa, toàn thân như bị rút hết sức lực, chỉ ngồi đó, nhìn Thương, thẫn thờ hỏi:

– “Tôi có thể hỏi Thương một vài điều được không?”

– “Duy nói đi”

– “Thương có yêu tôi, đúng không?”

– “Uhm”

– “Chuyện hôm qua giữa chúng ta là tình yêu thật sự, đúng không?”

– “Uhm”

– “Vậy bây giờ, Thương rời bỏ tôi như thế này, là bởi vì tôi ít tuổi hơn, không thể lo cho Thương và bố mẹ Thương một cuộc sống sung túc, dư giả như anh Huy sẽ làm, phải không? Vì tôi nghèo quá, thân mình còn lo chưa xong, vì Thương sợ điều tiếng, sợ khổ à?”

– “Ừ”

Thương buông thõng tiếng “Ừ” khi Duy chất vấn đến lý do cô quyết định như vậy. Thương biết, nó làm Duy tổn thương, đau lòng, nó đánh vào sĩ diện và cả sự cố gắng của chàng trai trẻ ấy. Nhưng thà là như vậy còn hơn là để Duy biết lý do thực sự phía sau. Rồi khi đó Duy sẽ lại mãi đau lòng, mãi áy náy, mà điều đó có ý nghĩa gì đâu. Chẳng thà cứ để cho Duy nghĩ về Thương theo cách như vậy sẽ khiến cậu nhanh nguôi ngoai được cuộc tình này:

– “Đời người con gái, cũng chỉ mong như vậy thôi Duy ạ. Duy còn trẻ, còn rất nhiều thời gian để cố gắng và để yêu một ai đó. Còn Thương 30 rồi, giờ không phải là lúc cho những mộng mơ hão huyền đó nữa”

– “Thế tại sao Thương không cứ như vậy, im lặng và từ chối tôi? Tại sao lại trao tất cả cho tôi. Đêm hôm đó, khi chúng ta là của nhau, đó cũng là lần đầu tiên của Thương cơ mà. Tại sao cố gắng đến được mức này rồi lại buông tay?”

– “Vì tôi chỉ muốn được làm chuyện ấy lần đầu tiên với… người mà tôi yêu. Nhưng đó là tất cả những gì tôi có thể cố gắng làm vì cuộc tình này”

Duy đứng lên, hét vào mặt Thương:

– “Chẳng thà Thương cứ từ chối tôi, cứ lạnh nhạt và coi như không chấp nhận một thằng ranh con mới lớn như tôi ngay từ đầu thì tôi còn có thể nhanh chóng mà quên đi mọi chuyện. Bây giờ Thương bảo tôi phải làm sao sau tất cả những gì chúng ta đã có với nhau? Bảo tôi phải quên đi người con gái đầu tiên trong đời mình như thế nào? Niềm hạnh phúc mà Thương mang lại tôi còn chưa tận hưởng hết. Sao phải phũ phàng với tôi như thế chứ?”

Tới nước này, Thương biết không thể nào nhã nhặn thêm nữa vì càng như vậy Duy càng không dứt ra được:

– “Thôi được rồi, Duy, nghe Thương nói này. Đúng là tôi yêu Duy, có rung động rất nhiều với Duy và vì thế tôi muốn trải nghiệm chuyện ấy với một người mang lại nhiều cảm xúc cho mình. Khi quyết định dành 2 ngày với Duy, tôi chỉ đơn thuần xem đó là một sự phá cách, một sự liều lĩnh mà nhiều năm của tuổi trẻ tôi không dám làm. Tôi muốn được hư hỏng một lần trước khi lấy chồng, cũng muốn trả đũa Huy khi anh ấy lên giường với bao cô gái khác trước khi cưới tôi. Tôi cũng có quyền được công bằng chứ. Vì thế tôi chọn Duy để trao đi đời con gái của mình. Tôi cũng không nghĩ đó là một thứ gì đó thiệt thòi cho Duy, đúng không? Chúng ta tự nguyện và khi đến với nhau đều là lần đầu tiên cơ mà. Còn bây giờ, Duy quên đi mà sống. Đàn bà xét cho cùng, giữa người mình yêu và người yêu mình, cô ấy sẽ chọn người nào lo được cho mình, thế thôi. Tôi yêu Duy, nhưng bảo tôi chờ Duy thành công, chờ Duy giàu có, tôi không làm được. Lấy gì đảm bảo rằng Duy sẽ thành công trong vài năm tới? Mà ngay cả khi Duy thành công, có dám chắc Duy sẽ không chán một người phụ nữ già, hơn tuổi mình không? Tôi không dám đánh cược với tất cả những điều đó”

– “Không dám đánh cược với những điều đó, rồi Thương đánh cược với hạnh phúc của mình? Thương liệu có yêu và hạnh phúc bên anh ấy không? Duy chỉ quan tâm tới điều đó thôi”

– “Thương sẽ cố gắng để sống thật hạnh phúc”

Duy cười nhạt:

– “Hạnh phúc là tự thân cảm nhận, không phải là thứ cố gắng để cảm thấy hạnh phúc”

Thương đứng dậy, muốn chấm dứt tất cả tại đây:

– “Đủ rồi, Duy muốn hiểu thế nào cũng được, Thương về đây. Chuyện chúng mình không thể nào tiến xa hơn được. Cứ coi như Thương lợi dụng Duy để có chút phấn khích, mới lạ trong đời mình mà thôi”

Thương quay lưng đi, nhưng rồi như nhớ ra điều gì đó, Thương quay lại nói với Duy bằng cái giọng rón rén:

– “Chuyện hôm qua của chúng mình, Duy có thể nào… giữ bí mật về nó được không?”

Duy gật đầu một cách vô thức:

– “Thương yên tâm, nó sẽ mãi là bí mật của chúng ta. Duy gặp Thương lần đầu vào một đêm cuối xuân. Mỗi lần chúng ta gặp nhau, tình cảm nhen nhóm trong lòng cũng đều là vào lúc đêm tối. Thế cho nên, nó sẽ mãi là cuộc tình mà Duy giấu kín trong bóng đêm. Thương không cần phải lo lắng đâu. Nó sẽ không bao giờ bị phơi bày, sẽ luôn nằm trong một vùng tối thẫm của tâm khảm”

Lần này thì Duy đứng dậy, bước những bước dài, vượt qua mặt Thương để rời đi. Duy muốn vớt vát lại, Duy không muốn Thương thêm đau lòng khi cô đã quyết định buông bỏ mối tình này. Nếu đó là cách để khiến Thương hạnh phúc, thì Duy sẽ cố rắn rỏi, sẽ cố bình tâm mà chúc phúc cho cô.

Duy quay lưng bước đi, để mặc Thương đứng lại. Cậu phóng chiếc xe máy như điên trên đường rồi dừng lại ở một quán ăn nhỏ ven đường. Duy chẳng biết phải làm gì lúc này, chỉ cảm thấy thèm uống rượu, cho thật say.

Vào quán ngồi, Duy rút điện thoại ra gọi cho Quân. Chừng hơn 15 phút sau, Quân có mặt. Nhìn thằng bạn đã uống vợi nửa chai rượu, Quân tất tả vào ngồi cùng, miệng không ngừng lải nhải:

– “Khổ không cơ chứ, yêu đương như thế này để làm cái quái gì cho khổ ra hả Duy”

– “Đến rồi à? Làm chén không?”

Duy nói mà miệng líu lại, ánh cười cũng vô hồn.

– “Không, tao uống rồi tí lấy ai đèo mày về. Mày uống đi, tao ngồi diệt mồi thôi”

– “Ừ, thế tùy”

Dứt lời, Duy uống cạn chén nữa, Quân nhìn mà xót ruột. Ai đời uống rượu vã như thế thì mấy chốc mà nhũn người ra. Tranh thủ cơ hội thằng bạn có hơi men trong người, Quân khai thác thông tin, chứ mai mà tỉnh rồi, có cậy răng không chắc Duy đã nói:

– “Thế mày với cô ấy sao rồi? Chính thức chấm dứt rồi à?”

– “Ừ, cô ấy nhận lời cầu hôn rồi, đám cưới cũng được ấn định ngày rồi”

– “Nhận lời cầu hôn của người khác trong khi mới trưa hôm ấy còn ngủ với mày à?”

– “Ừ, mày thấy có nực cười không? Không phải chỉ đơn thuần như thế, hôm ấy, là lần đầu tiên của Thương. Tao là người đàn ông đầu tiên của cô ấy, mày hiểu không? Tao đã hạnh phúc đến phát điên lên vì điều đó. Tao còn có biết bao nhiêu là dự định vậy mà cuối cùng, chỉ vỏn vẹn vài tiếng thì cô ấy nhận lời cưới người khác. Mày nói xem, tao phải hiểu chuyện này như thế nào?”

– “Chịu, đàn bà con gái thực sự là cái giống loài khó hiểu”

Duy nói trong nước mắt:

– “Hôm nay, cô ấy vẫn nói người cô ấy yêu là tao và vì thế cô ấy muốn người đàn ông có được sự trinh trắng trong đời cô ấy là tao. Nhưng rồi cô ấy lại chọn kẻ khác để lấy làm chồng”

Thấy Duy khóc mếu như vậy, Quân không nỡ cợt nhả thêm nữa, lẳng lặng rót vào chén rượu cho Duy. Lúc này mà bảo Duy đừng buồn, đừng khóc hay đừng đau khổ thì đúng là chuyện vừa khó vừa tàn nhẫn. Cứ phải để Duy đau thôi, vì đó là điều tất yếu rồi. Quân chỉ phân tích cho bạn hiểu:

– “Duy này. Tao nghĩ trong chuyện này, mày nên bình tâm lại để hiểu cho Thương. Tao nghĩ đúng là chị ấy, à quên, cô ấy yêu mày thật sự. Nhưng ở đời này, đâu phải chỉ cần mỗi tình yêu đâu mày. Mày còn nhớ chuyện Hương ngày trước không? Đó chỉ là một cô gái trẻ, cô ấy cũng chẳng ưu tú được như Thương, lại đồng cam cộng khổ cùng mày, nhưng sau cùng, Hương vẫn từ bỏ để chọn cho mình một cuộc sống thoải mái và dễ dàng hơn bên một thiếu gia có điều kiện. Với Thương bây giờ, khoảng cách trong cuộc tình này còn lớn hơn thế nhiều lắm Duy ạ”

Không muốn xát muối vào lòng thằng bạn thân nhưng Quân nghĩ nhất định phải nói cho Duy tỉnh, chỉ có thế mới nguôi ngoai được:

– “Đúng là bây giờ chuyện chênh lệch tuổi tác không còn quá quan trọng nữa. Người ta không nhìn vào số tuổi nhưng sẽ nhìn vào số tiền mày có trong tài khoản. Mày có ít hơn cô ấy 5 hay 10 tuổi đi chăng nữa, nhưng nếu mày có thể đảm bảo cho cuộc sống của cô ấy tốt hơn, chí ít là phải tốt hơn những gì cô ấy đang có thì mọi chuyện không thành vấn đề. Nhưng mày nhìn đi… Đến đi chơi tốn vài trăm, vài triệu còn phải xoay sở, giật gấu vá vai đủ đường. Thương 30 tuổi, có nhan sắc, có địa vị và cũng có tiền. Trong khi mày chỉ là một thằng mới lớn, đi làm thuê, ở trọ một căn phòng chật chội. Mày tính thế nào với tương lai của 2 đứa? Mày dự định để Thương đợi bao năm? 3 hay là 5 năm? Con gái có thì thôi mà. Nếu cưới ngay bây giờ, mày định về nhà Thương xin ở rể hay đưa cô ấy ra cái phòng trọ chật chội của mày để hưởng đời sống vợ chồng son trong đó? Chưa kể bên mày Thương còn chịu nhiều điều tiếng vì cái cảnh “phi công trẻ, máy bay già”… Nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ dọc nghĩ ngang gì thì Thương cũng đều quá khổ nếu yêu mày. Mày có đau lòng thì tao cũng phải nói. Nên đúng là, buông tay nhau đi, như thế cuộc sống của cô ấy sẽ tốt hơn. Ngày trước mày chia tay Hương cũng như vậy, nhẹ bẫng, sao bây giờ lại dằn vặt đến mức độ này?”

– “Tao cũng không hiểu tại sao nữa. Tao không cam tâm. Biết là Thương sẽ chịu nhiều thiệt thòi khi bên tao nhưng tao vẫn muốn bất chấp giữ cô ấy lại”

– “Thôi tỉnh mộng đi Duy, coi đó như một giấc mộng đẹp, mơ chán rồi thì dậy mà đi làm. Mà mày còn nhớ, mày có gia đình, có em gái cần phải lo không? Cái Thùy nó mới học lớp 10, tương lai của nó cũng cần nhờ mày để thoát khỏi cái nghèo cái khổ đấy. Mày cứ định chìm đắm trong đau khổ như thế này đến bao giờ?”

Nhắc tới gia đình, Duy cổ cứ nghẹn đắng lại. Mấy cái màn ủy mị, ướt át vì tình này của Duy đúng là đáng xấu hổ. Ở quê, mẹ cậu phải bất chấp mùa đông lạnh giá hay ngày hè nóng nực để đi làm, góp nhặt từng đồng, từng hào để trang trải cho cuộc sống. Em gái cũng trông chờ cả vào cậu. Vậy mà trên này, Duy lại chỉ đang kiệt quệ với một cuộc tình không thành. Thật đúng là mất mặt một đấng nam nhi. Giờ là lúc để đau khổ à? Chẳng phải Duy nên dồn hết trí và lực, sức khỏe và tinh thần để mà lao động, phấn đấu mà thành công. Chỉ khi thoát cái nghèo người ta mới có quyền mộng mơ về những thứ lấp lánh, đẹp tựa như giấc mộng cùng Thương vậy!

Sau đó, Quân có nói thêm vài câu nữa nhưng Duy không còn tỉnh táo để nghe và hiểu. Cậu nằm gục ra bàn, mặc cho Quân lục túi lấy tiền thanh toán rồi buộc thằng bạn vào người mình bằng một chiếc khăn dài, sau đó trở về phòng trọ, tiết kiệm ít tiền taxi.

***

Buổi sáng hôm sau, Duy thức dậy, chuẩn bị đi làm như mọi người, tuyệt nhiên không nhắc lại câu chuyện tối qua. Sự tỉnh lạnh này của Duy làm cho Quân cũng hơi lo trong lòng. Phàm ở đời, nếu mà còn gào khóc lên tu tu hay mặt mày buồn bã thì còn… là người bình thường. Chứ đau mà không nói, đau mà thản nhiên như không lại mới là cái đáng phải lo.

– “Này, mày ổn chứ? Hay xin nghỉ thêm hôm nay ở nhà nghỉ ngơi cho nó tỉnh rượu hẳn đi”

– “Không sao, tao đi làm được. Ở nhà cũng chẳng làm gì, lại nghĩ vẩn vơ. Mà còn nợ mày tiền nữa, làm nốt vụ làm thêm này là được thanh toán, tao sẽ trả cho mày”.

– “Ờ, ờ, tiền đó tao để dành lấy vợ, người yêu thì chưa có nên cũng chưa cần ngay, cứ từ từ mà trả”.

– “Ừ, thôi tao đi đây”

Hết tiết dạy, Thương ra ngoài hành lang khi có điện thoại của chị gái gọi đến:

– “Em nghe đây chị”

– “Em và Duy đã gặp nhau chưa? Đã nói chuyện rõ ràng mọi thứ chưa?”

– “Em gặp cậu ấy tối hôm qua rồi chị ạ. Cũng đã chấm dứt rồi. Chị không cần phải lo lắng quá đâu. Chắc sang tuần em sẽ đi chụp ảnh cưới”

Trang thở dài… không biết nên vui hay nên buồn trước thông tin này:

– “Em yêu Duy nhiều lắm, đúng không?”

– “Thôi chị, chuyện cũng qua rồi, nhắc lại làm gì nữa. Chị nên chúc phúc cho em với anh Huy mới phải chứ. Em cũng sắp thành gái có chồng rồi mà”

– “Chị cũng không hiểu mình nghĩ gì nữa, cũng không biết khuyên em ra sao. Nhưng đúng là từ ngày em lớn tới giờ, Duy là người đầu tiên khiến em dám liều lĩnh, dám sống thật với chính mình như thế. Bởi vậy chị mới lại nghĩ đó là người mà em yêu thật lòng”.

– “Không sao đâu chị”

– “Không, chị đừng nói, đừng nói gì cả. Hãy cứ xem như không biết chuyện của chúng em. Nói ra để làm gì, em cũng vẫn không lấy Duy cơ mà. Rồi cậu ấy lại thương hại, lại day dứt mãi. Tốt nhất là kệ đi chị ạ. Thôi, em tới giờ dạy rồi, em vào lớp đây. Chuyện Duy dạy cu Tít, chị cứ để cho cậu ấy làm nhé. Đừng vì chuyện của em mà thay đổi”

– “Ừ, thôi làm đi…”

Thương tắt điện thoại, lòng dạ buồn không sao tả xiết. Cô ước, giá mà Duy đừng xuất hiện, có lẽ lúc này cô vẫn an phận cưới chồng như bao năm qua đã từng chuẩn bị tâm lý. Nhưng nếu Duy không đến, thì đến tận khi lấy chồng, có lẽ Thương cũng không được biết yêu một người thực sự là như thế nào mất.

Trong phòng làm việc riêng, Yến ưỡn ẹo một hồi rồi ngồi xuống đùi của Huy, tay vuốt ve mơn trớn phần cổ:

– “Chúc mừng giám đốc, màn cầu hôn lãng mạn quá. Vậy là Giám đốc tài ba, đẹp trai của tôi sắp trở thành người đàn ông có vợ rồi”

Biết là Yến cố tình nói đểu mình, Huy cười khẩy, tay bóp mạnh một cái vào mông Yến:

– “Sao thế? Em đang ghen đấy à? Cứ tưởng Yến là cô gái chỉ thèm tiền, không thiết chuyện yêu đương, thế mà cái giọng điệu này nghe cứ như đang hờn ghen đấy”

– “Ghen chứ, dù sao cũng bên anh, hầu hạ anh mấy năm qua. Dù không có tình yêu thì cũng có… tình dục, cũng phải tiếc chứ”

Nghe cái kiểu nói chuyện bỗ bã của Yến, Huy cười khằng khặc, vỗ vào mông nàng:

– “Thôi, đứng lên đi, ai vào lại thấy thì không hay. Đây là cơ quan. Nói gì thì nói, bao năm qua em cũng đã làm cho anh rất hài lòng. Không phải chuyện trên giường, ngay cả trong công việc em cũng rất chu toàn. Công sức đó anh đương nhiên không quên. Anh cũng thấy mình có chút may mắn khi gặp một cô em biết điều như em”

– “Vậy sau khi anh cưới, không cần em nữa à?”

– “Cái đó còn tùy”

– “Tùy xem chị đại ở nhà có chiều, có hầu được anh, cho anh thỏa mãn không à?”

– “Ờ”

Yến rất thông minh và quan trọng là hiểu về Huy. Vừa lúc đó, tiếng gõ cửa phòng vang lên, Yến lập tức ra phía bàn uống nước ngồi, vờ như đang đợi hồ sơ kí tá từ sếp.

Sau câu mời vào của Huy, Thương bước vào. Huy hơi rối khi Thương bất ngờ ghé thăm như thế này. Từ trước tới nay, cô chưa bao giờ đường đột đến chỗ làm của Huy. Hành động của Thương làm cho Huy nghĩ cô đã có ý theo dõi, muốn kiểm tra hay bắt quả tang mình:

– “Em, sao em lại tới mà không báo trước thế?”

Thương đánh mắt nhìn và nhận ra Yến ngồi đó. Yến dĩ nhiên không biết chuyện mối quan hệ của cô với Giám đốc đã bị Thương biết hết cả rồi nên vẫn ra sức diễn như mọi lần:

– “Ôi chị Thương, lâu quá rồi không gặp. Em đang đợi sếp ký hồ sơ giấy tờ rồi đi. Chúc mừng anh chị nhé. Hai người đẹp đôi lắm. Mấy hôm nay, cả công ty ai cũng khen ngợi và ngưỡng mộ anh chị đó. Chị là sướng nhất đấy, không thấy ai được bạn trai mê mệt như chị đâu. Sếp em chắc cả ngày chỉ nghĩ tới chị thôi đấy. Anh chị nhanh nhanh cưới đi cho bọn em còn ăn cỗ”

Nghe mấy lời giả tạo này, Thương thấy ghê tởm. Cô dùng cái thân phận phu nhân sắp cưới của Giám đốc mà làm mặt lạnh te, không đáp lời. Thương cảm thấy không phải cố diễn cùng cô ta, càng không cần phải lấy lòng Yến làm gì. Thái độ của Thương làm Yến có hơi chột dạ, vội xin phép rút lui.

Huy chữa cháy:

– “Lần sau em đến, gọi cho anh, anh tới đón chứ một mình tới đây làm gì cho cực”

– “Sao thế, anh không thích em bất ngờ ghé thăm thế này à? Hay có chuyện gì khiến em không nên xuất hiện ở đây?”

Huy lập tức đổi giọng vì biết Thương đang nhắc khéo cái chuyện đáng xấu hổ của bản thân mình:

– “Chúng ta thống nhất không nhắc về chuyện cũ nữa được không? Anh một khi đã chính thức trở thành chồng em thì sẽ không làm chuyện có lỗi với em nữa”

Thương mỉm cười, thản nhiên như chẳng có chuyện gì xảy ra:

– “Được chứ, là anh nghĩ ngợi quá nhiều thôi chứ em không bận tâm. Em qua để nhắc anh đi lựa đồ cưới. Anh có đi được không?”

– “Được chứ, việc hệ trọng như vậy anh đương nhiên phải đưa em đi rồi. Đợi chút anh lấy chìa khóa xe rồi mình cùng đi”.

Vậy là hôm nay tròn 1 tuần kể từ cái ngày Duy say bí tỉ, tròn 1 tuần kể từ cái ngày Duy có được Thương rồi lại mất cô ngay tối hôm đó. Ngày ngày, Duy vẫn đi làm, cặm cụi như cái máy. Chỉ có điều mỗi khi trở về, phòng trọ không còn rộn tiếng cười nói như mọi khi nữa.

Trời vừa tảng sáng, tiếng chuông điện thoại vang dồn dập, Duy ngái ngủ, mắt nhắm mắt mở nghe. Đầu dây bên kia, tiếng Thùy – cô em gái 16 tuổi của Duy khóc như mưa:

– “Anh Duy ơi, anh về nhà đi, về luôn sáng nay. Mẹ phải đi cấp cứu rồi. Sáng nay mẹ dậy sớm đi làm cho người ta, bước hụt từ trên tầng thượng chưa xây rào chắn, ngã xuống, chấn thương cột sống. Bây giờ họ đưa mẹ đi cấp cứu rồi, chưa dám nói với bố sợ bố sốc không chịu được. Các bác sĩ bảo phải mổ. Anh về luôn đi. Em sợ lắm. Em ở trong viện. Bố ở nhà không ai đưa vào được”

Duy ngồi bật dậy, thấy khó thở nơi lồng ngực nhưng vẫn phải cố trấn tĩnh em:

– “Bình tĩnh, bình tĩnh, được rồi, anh về ngay đây. Em đừng lo lắng quá. Anh sẽ về luôn”

Duy vỗ mạnh vào người Quân:

– “Quân ơi, Quân, dậy, đưa tao ra bến xe với”

Quân cũng bật như lò xo, hốt hoảng sau cái đánh động bất thường của bạn:

– “Sao đấy? Có chuyện gì đấy?”

– “Mẹ tao nhập viện cấp cứu, thấy Thùy gọi điện lên khóc mếu”

– “Chết, bị bệnh gì, bị làm sao mà phải cấp cứu?”

– “Bị tai nạn, ngã, chấn thương cột sống, bác sĩ bảo phải mổ. Tao cũng không dám hỏi thêm, con bé khóc kinh quá. Nó chỉ bảo phải mổ nữa. Thôi mày dậy đi, lai tao ra bến xe với”

– “Ừ, đợi tí”

Duy nhanh chóng chuẩn bị, vác theo chiếc laptop, vài bộ quần áo, khoác thêm cái áo ấm. Bên ngoài, Quân đã sẵn sàng. Chiếc xe máy cũ nổ máy bành bạch, phóng đi khi trời còn chưa sáng hẳn.

Trước khi xe ô tô khách xuất bến, Quân nhét vào tay Duy tập tiền:

– “Này, cầm lấy, về lo cho mẹ”

Duy mở ra đếm, dễ cũng phải tới vài triệu:

– “Mày lấy đâu ra lắm tiền vậy?”

– “Tháng này tao làm thêm nhiều, có tiêu mấy đâu. Định là gửi dư thêm cho bố mẹ một ít nhưng giờ mày cần hơn tao. Thôi cầm lấy đi”

– “Nhưng… tao vẫn còn nợ mày tiền đợt trước”

– “Cái chỗ đó tao cũng chưa cần đến. Thôi, về lo cho mẹ đi. Có gì gọi điện cho tao đỡ nóng ruột nhé. Cuối tuần tao sẽ về thăm bác”

Duy nghẹn ngào:

– “Ừ, tao biết rồi, cảm ơn nhé”

– “Vẽ chuyện, ơn với huệ. Thôi tao về đây”

Trên chuyến xe về quê, Duy ngồi nhìn những cung đường vụt qua tầm mắt, cảm giác xót xa trào lên trong lòng. Duy thương mẹ, thương những người thân yêu của mình. Rồi bất giác, cậu lại nhớ Thương, nhớ cô gái mà mình yêu đến cháy lòng ấy. Hôm nay thì Duy thấm rồi, thấm một cách trọn vẹn và sâu sắc rồi. Yêu thôi là chưa đủ. Đàn ông phải có thể lo được cho cô gái mà mình yêu nữa. Ở đời này tiền không phải là tất cả nhưng có rất nhiều chuyện phải có tiền mới biểu hiện được tình cảm một cách chân thành nhất. Nghe thì có vẻ cực đoan, tiêu cực, nhưng có hiếu với cha với mẹ mà chỉ nói bằng lời thì ai cũng làm được. Có hiếu là phải khi cha mẹ cần, có thể đứng ra cáng đáng, lo liệu mọi thứ. Có hiếu là lo được cho bố mẹ một cuộc sống sung túc, đủ đầy hay chí ít là khi bố ốm, mẹ đau như thế này, có đủ kinh phí để cứu lấy họ. Yêu một người không phải chỉ là dành cho họ những nụ hôn hay cái ôm thật chặt. Yêu là phải khiến cả đời này cô ấy không còn phải vất vả, ngược xuôi…

Đồng tiền sẽ cho ta cái quyền tự hào về tình yêu của mình, còn yêu thương chỉ dừng lại là cảm giác trong tim thôi thì chưa đủ.

Bây giờ, đến bậc sinh thành ra mình đang lâm nguy mà Duy còn không chắc có cáng đáng được không, vậy mà câu lại còn mộng mơ, sẽ che chở và bao bọc cho Thương cả đời. Đúng là ảo tưởng, ảo tưởng hết sức!

Bây giờ, đừng nói là lo cho tương lai của Thương, đến tương lai của chính mình Duy cũng chẳng thể nào lo nổi thì yêu đương đó có nghĩa lý gì!

Còn tiếp..

>>> CUỘC TÌNH GIẤU KÍN TRONG ĐÊMPHẦN 7

Leave a Reply