>>> CUỘC TÌNH GIẤU KÍN TRONG ĐÊMPHẦN 1
>>> CUỘC TÌNH GIẤU KÍN TRONG ĐÊMPHẦN 2
>>> CUỘC TÌNH GIẤU KÍN TRONG ĐÊMPHẦN 3
>>> CUỘC TÌNH GIẤU KÍN TRONG ĐÊMPHẦN 4
>>> CUỘC TÌNH GIẤU KÍN TRONG ĐÊMPHẦN 5
>>> CUỘC TÌNH GIẤU KÍN TRONG ĐÊMPHẦN 6
>>> CUỘC TÌNH GIẤU KÍN TRONG ĐÊMPHẦN 7
>>> CUỘC TÌNH GIẤU KÍN TRONG ĐÊMPHẦN 8

https://youtu.be/nHpfUmUbn98
CUỘC TÌNH GIẤU KÍN TRONG ĐÊM – Phần 9 qua giọng đọc MC Thanh Mai

Ngày mới, trong phòng làm việc của riêng mình, cứ thi thoảng Duy lại cười tủm tỉm khi nhớ lại những nụ hôn đêm qua, cái dài, cái ngắn, đều trọn vẹn yêu thương và sự thích thú. Quân mở cửa bước vào, còn chưa kịp hiểu gì đã bị Duy lao ra bá cổ ghì xuống, khoe tíu tít:

– “Có tin mới cho mày! Tối qua, tao và Thương đã hôn nhau đấy, mọi thứ vẫn tuyệt như ngày xưa?”

Mặt Quân tỉnh lạnh như không, thản nhiên hỏi:

– “Rồi sao? Có gì máu lửa hơn nữa không?”

– “Còn chưa, mới hôn thôi, nhưng mà thế cũng đã quá tuyệt rồi ấy”

Quân cười, cảm thấy thằng bạn hình như bị đóng băng, hóa thạch trong suốt 5 năm qua. Nhìn Duy của bây giờ vẫn giống hệt chàng trai năm ấy khi hôn được Thương, chẳng thấy có chút gì giống một người đàn ông trưởng thành cả. Bất giác, Quân lại có chút xúc động. Không ở vào hoàn cảnh của Duy, lại chưa từng gặp mặt Thương bên ngoài bao giờ, nên dù là bạn thân nhưng thú thật, Quân cũng không lý giải nổi vì sao Duy lại yêu mê muội đến như vậy một cô gái hơn tuổi mình. Thậm chí giờ cô ấy còn trở thành người đàn bà một đời chồng cũng không hề khiến Duy bận tâm. Nhưng nhìn cái biểu hiện hạnh phúc này của Duy thì đúng là tình cảm đó không hề đơn giản, cũng không phải là thứ cảm giác hấp dẫn nhất thời nữa rồi.

Quân trêu chọc bạn:

– “Này Duy, chừng nào tới khúc gay cấn, nóng bỏng, giật gân hơn thì hãy kể cho tao được không? Chứ người đàn ông 1 vợ 2 con, đi qua đủ mấy cấp độ ấy rồi, giờ mày kể với tao về những nụ hôn e rằng hơi nhạt, có cho thêm nửa cân muối cũng vẫn không mặn mòi hơn được. Thế nhé

Duy tâm hồn lúc này vẫn lơ đãng nơi đâu, không bận tâm lắm mấy lời Quân nói. Trong đầu Duy đang lên kế hoạch sẽ làm gì tiếp theo để chính thức đưa Thương trở lại bên mình!

Sáng nay, Thương không có giờ lên lớp, cô như con mèo nhỏ, nằm cuộn tròn trong chiếc chăn bông. Cứ vài phút cô lại đưa tay chạm lên môi mình, nhớ lại những gì đã xảy ra tối qua, nụ hôn ngọt lịm với Duy. Thương đã cười rồi lại dấy lên những lo lắng. Thứ cảm xúc lẫn lộn, đảo qua đảo lại giữa dư âm hạnh phúc và cả những đắn đo cứ chờn vờn trong đầu cô.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, là Liên gọi đến. Cô bé vội vàng nói ngay sau khi Thương bắt máy:

– “Cô ơi, tối ngày mai, cô tới dự sinh nhật em nhé. Ở nhà hàng ngay gần trường mình thôi ạ. Em cũng không tính định làm to đâu nhưng mà Thùy nói em nhất định phải đón tuổi mới này một cách thật đặc biệt. Ngày mai, em cũng sẽ… tỏ tình với anh Duy nữa cô ạ. Cô nhất định phải tới nhé”.

Vừa có một thứ quyết tâm nào đó manh mún xuất hiện trong suy nghĩ của Thương, thì lời đề nghị này của Liên lại khiến cho nó hóa thành hư vô. Cô nhận lời với Liên rồi vùi mình vào trong chiếc chăn, cái cảm giác bất lực tới mức chẳng thể nào khóc được nữa.

Nhiều năm rồi, Thương cảm thấy mình cô độc, không có một ai để cô nói hết những nỗi niềm trong lòng mình. Cô chưa từng có 1 người để trút bầu tâm sự, một thứ tâm sự thầm kín nhất. Thậm chí có lẽ đến với chính bản thân mình cô cũng còn không dám thừa nhận thì sao có thể trút nỗi lòng với một ai đó?

Sinh nhật Liên, Duy diện đồ bảnh bao đi dự. Trong đầu Duy khi ấy chỉ nghĩ về việc sẽ lại được gặp Thương hôm nay vì ban tối có nghe 2 cô em gái nói về chuyện Thương cũng tới dự. Khổ một nỗi là, sự chỉn chu ngoại hình của Duy lại cứ gửi đi một thông điệp khác với Liên. Cô gái ấy như được tiếp thêm sức mạnh rằng “Anh ấy đã chuẩn bị những điều tốt nhất chờ mình”.

Bữa tiệc gần tàn, mọi người tặng quà, chúc tụng cho Liên rôm rả lắm. Còn Duy cả bữa ăn chỉ đánh ánh mắt về phía Thương. Hôm nay, anh còn lộ liễu gắp đồ ăn cho Thương, chăm chút cho cô như một cách để chứng minh rằng em mới là người khiến tôi si mê đấy. Chỉ có điều Thương cứ phải giữ mặt lạnh te vì biết chỉ ít phút nữa thôi, Liên sẽ thổ lộ tình cảm với Duy.

Đúng như kế hoạch, Liên đứng lên đi ra phía ngoài. Khuôn viên đằng sau của nhà hàng vô cùng lãng mạn với thác nước nhân tạo lấp lánh ánh đèn, hàng cây tiểu cảnh… Thùy vào kéo tay anh trai, giục giã:

– “Anh, ra ngoài tí đi. Có điều bất ngờ”

Duy ngơ ngác đi theo chỉ dẫn của Thùy, còn cô bé đợi Duy đi một lát rồi mới kéo tay Thương ra:

– “Cô ơi đi, đi ra rình xem đôi trẻ tỏ tình với nhau, haha”

Tiếng cười trong veo của Thùy cứa vào lòng Thương những nhát dao. Cô biết, Thùy chẳng có lỗi gì cả, mà chính vì cô 5 lần 7 lượt chẳng dám đấu tranh nên giờ tự cầm dao đâm mình. Thương không cầm lòng nổi nên cũng đi theo.

Duy nhìn trước ngó sau một hồi, bất ngờ thấy Liên bước tới, đứng đối diện với anh, nhìn anh rồi mở lời:

– “Anh Duy, em có chuyện này muốn nói với anh”

Ngay sau đó, Liên bước tới, chủ động hôn Duy say đắm. Anh còn chưa kịp đẩy ra thì Liên đã nhả bờ môi ấy và tỏ tình:

– “Em yêu anh, chúng mình có thể chính thức là một đôi không anh? Em biết điều này đáng lẽ nên để con trai nói nhưng em không muốn lãng phí thêm một giây phút nào nữa. Em có thể cảm nhận được tình cảm mà anh dành cho em. Chúng mình hãy yêu nhau đi được không ạ?”

Tiếng Thùy vỗ tay bôm bốp phía đằng sau làm Duy quay đầu nhìn lại. Anh nhìn thấy Thương đứng đó, gương mặt không chút cảm xúc nên lập tức hiểu ra điều cô đang suy nghĩ trong đầu. Thương lùi dần, rồi rút khỏi nơi đó. Cô lên một chiếc taxi để ra về ngay tức khắc mặc dù việc cô làm đúng là rất khó hiểu với đám học trò. Thương chỉ kịp nói một câu “Cô mệt quá nên xin phép về trước”, sau đó rời ngay đi.

Duy định chạy theo nhưng nhìn Liên đang đứng ngóng chờ một câu trả lời, anh không nỡ dội gáo nước lạnh vào cô bé ấy trong ngày sinh nhật. Duy đành phải giải quyết cho xong việc này:

– “Liên, cảm ơn tình cảm em dành cho anh. Mọi thứ hơi đường đột quá, anh còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý. Việc này, anh sẽ nói với em sau, được không? Giờ anh có việc phải đi ngay

Nói rồi, Duy chạy vội đi. Anh lái xe đuổi theo Thương.

Liên ở lại, cảm giác như rơi xuống vực thẳm. Cô gái ấy còn nghĩ sẽ được Duy ôm vào lòng, nhận lời một cách hạnh phúc và rồi họ sẽ nắm tay nhau đi vào khu trong, lớn tiếng khoe với mọi người rằng: “Giờ chúng tôi chính thức là một cặp rồi đấy”.

Vậy mà cái biểu hiện và câu trả lời này của Duy là sao chứ? Không lẽ anh không hề yêu cô? Những suy nghĩ ấy ập đến khiến Liên cứ thế òa lên khóc nức nở. Thấy vậy, Thùy vội phải giải thích:

– “Ông Duy chắc bị bất ngờ quá chưa biết xử lý ra sao. Ông này trông thế thôi chứ nhát gái lắm. Thôi cứ kệ ông ấy đi, chắc đang tìm chỗ nào đó ngồi run lẩy bẩy đó. Thôi vào đi không mọi người đợi, mai rồi nói chuyện. Đừng có buồn vội nha”.

Duy lái xe thật nhanh trên đường, đến nhà của Thương, cửa khóa chặt, anh đấm cửa từ bên ngoài:

– “Thương, mở cửa cho anh”

Cánh cửa vẫn im lìm, Thương ở bên trong bật khóc. Cô kiên quyết ngăn cho bản thân mình không được yếu lòng mà gặp Duy. Tiếng Duy nói lớn phía bên ngoài:

– “Anh biết em ở trong nhà. Một là giờ em mở cửa ra cho anh, hai là anh sẽ đứng đây và hét ầm tên em cả đêm đấy”.

Đang ở chung cư, lại cũng đã khuya rồi, việc Duy nói, Thương biết là anh sẽ làm, không còn cách nào khác, Thương phải mở cửa ra. Dù sao cũng cần phải nói chuyện một lần cho thẳng thắn.

Cánh cửa chỉ vừa mới hé ra, Duy lập tức xông vào. Nhanh như chớp, anh đóng cửa lại, giữ chặt lấy Thương, ôm cô từ phía sau. Duy tì gương mặt của mình vào má Thương, đặt đôi môi lên phần cổ, hít hà mái tóc, đôi tay thì ôm chặt.

– “Em còn cứ định chạy trốn anh đến bao giờ nữa? Em không thấy là anh không thể nào yêu ai được ngoài em à? Em không sợ mất anh thật à?”

Chỉ có mấy lời đó thôi mà bao nhiêu quyết tâm của Thương mới lúc trước còn ngùn ngụt, giờ đã bay biến hết cả. Cô đứng gọn trong vòng tay yêu thương đó, cứ thế bật khóc. Duy tiếp tục:

– “Chuyện hôm nay em không thấy sợ à? Chứ anh thì sợ lắm. Anh sợ em lại hiểu lầm, anh sợ em lại rời bỏ anh. Mà anh không cho phép em làm việc đó đâu”.

Thương quay người lại, không còn muốn chạy trốn nữa, cô vòng cánh tay ôm chặt lấy tấm thân của Duy, gục mặt vào ngực anh mà khóc. Hành động này của Thương đã như một câu trả lời. Duy bế bổng Thương lên cánh tay, đưa về chiếc ghế sofa của phòng khách, đặt Thương nằm xuống đó và bắt đầu hôn cô.

Thương cũng víu cổ của Duy xuống. Vậy là sau 5 năm trời xa cách, cuối cùng Thương cũng có đủ cái dũng khí để táo tạo như cái lần cô quyết định thất thân với Duy. Những suy nghĩ về chặng đường đã qua, những mặc cảm của thân phận, những danh xưng đàn bà một đời chồng, phi công trẻ, máy bay già… thôi thì đều chẳng còn quan trọng nữa. Với Thương lúc này, tâm hồn như đang trở về cái tuổi mộng mơ, cái thời yêu đương thuần khiết.

Dứt bỏ bờ môi của nhau, Duy ngồi xuống, ôm chặt Thương, cô thu lại như một con mèo nhỏ. Cánh tay cũng vẫn ôm chặt lấy Duy không muốn rời.

Duy thì thầm vào tai Thương:

– “Em đừng chạy trốn anh nữa, được không? Sau biết bao nhiêu chuyện mà giờ em vẫn còn muốn đẩy anh ra là sao? Em không thấy anh đáng thương, tội nghiệp lắm à? Mình đến với nhau đi, được không?

– “Hôm nay anh về nhà đi đã. Liên ở cùng nhà với anh mà, đúng không? Anh cứ về đi đã, con bé chắc chắn sẽ nghĩ ngợi rất nhiều đấy”

Duy cúi xuống nhìn mặt Thương:

– “Em đang ghen và lo sợ lắm đúng không? Việc Liên có tình cảm với anh lại còn sống chung nhà ấy”

Thương lắc đầu:

– “Không phải như vậy. Em không ích kỷ đến thế. Em thương cô bé ấy lắm. Có nhiều chuyện về Liên anh chưa biết đâu. Em không muốn con bé bị tổn thương

– “Nhưng anh vốn dĩ chưa bao giờ yêu Liên cả, anh chỉ coi Liên như một cô em gái, y như là Thùy vậy. Hai đứa nó thân nhau từ nhỏ mà”

– “Liên yêu anh, anh không chỉ là một chàng trai mà con bé yêu đâu, mà giống như tia hi vọng, điều đẹp đẽ nhất trong cuộc sống này. Em không biết phải nói thế nào nhưng…

– “Thôi đừng nhưng gì nữa cả, em chỉ cần biết là anh yêu em thôi. Thế em không nhìn thấy anh cũng yêu em đến mụ mị cả người, đến như tâm thần, mất trí rồi à? Sao lại có người tàn nhẫn vậy chứ, thấy được người khác yêu như thế nào mà lại không thấy được tấm chân tình của anh vậy? Hay là anh phải moi tim, moi gan ra cho em thấy là nó sắp hỏng hết vì em rồi thì em mới chịu đáp lại anh?

Thương rướn người lên, hôn nhẹ vào môi Duy một cái như lời cảm ơn và cả sự trân trọng.

– “Anh, anh về nhà đi. Đừng để sau lời tỏ tình của Liên mà con bé cảm thấy như rơi xuống vực thẳm. Chuyện về Liên em sẽ nói với anh sau. Em xin đấy, anh về đi, được không?

– “Nhưng em phải hứa với anh một chuyện”

– “Chuyện gì ạ?”

– “Chuyện em sẽ đồng ý ở bên anh?”

Thương hít thở một hơi, khẽ gật đầu:

– “Em đồng ý”


Duy trở về nhà khi đã gần 1h sáng. Anh rón rén, đi thật nhẹ để ngăn không làm cho hai cô em thức giấc. Vào phòng riêng, còn chưa kịp thay đồ, Duy thấy có tiếng gõ cửa. Ngay sau đó, Thùy ập vào. Con bé mặc mũi cáu kỉnh, tức giận, chất vấn anh:

– “Anh đi đâu bây giờ mới về vậy?”

– “Anh đi có chuyện riêng, sao thế?”

– “Sao thế? Sao anh có thể nói chuyện dửng dưng như không có việc gì vậy nhỉ? Cái Liên nó tỏ tình với anh tối nay mà? Sao anh không trả lời, vừa xong thì bỏ đi luôn tới nửa đêm mới về. Anh thử đặt mình vào vị trí của Liên để xem nó sẽ cảm thấy như thế nào?

Duy thở dài, kéo em gái ngồi xuống giường, tông giọng hạ thấp xuống, từ từ phân giải cho em hiểu:

– “Thùy, nghe anh nói này. Anh rất yêu quý Liên, nhưng tình cảm đó là tình anh em. Anh coi con bé không khác gì em cả. Anh trân trọng và cảm ơn chuyện Liên dành tình cảm cho anh nhưng anh có người khác rồi. Hôm nay cũng là ngày anh và cô ấy quyết định chính thức bên nhau. Đợi có thời gian, anh sẽ để em gặp cô ấy”.

Mặt Thùy nghệt ra khi nghe lời bộc bạch của anh trai mình. Thùy lo lắng thực sự:

– “Tại sao anh không bao giờ nói về chuyện anh có bạn gái rồi? Cái cách mà anh quan tâm, chăm chút cho Liên đã khiến bạn em hiểu lầm đó?

– “Chuyện anh không nói với em về bạn gái anh là bởi vì chưa đến thời điểm. Thú thật, anh cũng phải rất khó khăn mới chính thức thuyết phục được cô ấy đồng ý bên anh. Còn với Liên, anh chưa thấy mình làm gì quá, hứa hẹn hay bày tỏ điều gì gửi đi thông điệp rằng anh yêu Liên cả. Anh vẫn chăm chút cho em như thế nữa mà”.

Thùy thẫn thờ, tiếng thở dài thườn thượt. Thùy cảm thấy thật sự tai hại từ sự vô tâm quá mức của mình, thấy mình như là tác nhân khiến cho Liên đau khổ. Chính Thùy cứ liên tục nhồi vào đầu Liên cái suy nghĩ là anh trai mình có tình cảm với Liên, chẳng qua nhát gái nên chưa dám nói. Những điều đó đã khiến Liên ảo tưởng, và đặt quá nhiều tình yêu, hi vọng vào mối quan hệ này.

Duy vỗ lên vai em gái:

– “Em về phòng nghỉ đi. Anh nhất định sẽ nói chuyện này một cách nghiêm túc, đàng hoàng với Liên. Anh rất tiếc khi không thể mang lại cho Liên một cái kết như cô ấy mong đợi nhưng tình yêu thì không thể gượng ép được. Vả lại từ ngày gặp người con gái đó, anh không thể nào yêu ai được nữa. Liên xứng đáng với một người khác, yêu cô ấy hơn chứ không phải là anh

Thùy đương nhiên hiểu, tình cảm là thứ không thể nào ép buộc được. Nhìn gương mặt anh đầy tự hào và ngập tràn yêu thương khi nhắc tới bạn gái thế kia, Thùy càng hiểu không thể nào khiến anh lay chuyển ý định đáp lại tình cảm của Liên được. Thùy chỉ cảm thấy chuyện này không ổn rồi, Liên sẽ phải đối diện ra sao đây.

Thùy lặng lẽ về phòng, kéo chăn nằm xuống cạnh Liên. Thùy cứ nghĩ là bạn đã ngủ rồi mà không hề biết rằng, câu chuyện ban nãy của hai anh em, Liên đã nghe thấy cả rồi. Liên vốn là chưa ngủ vì mong ngóng Duy về. Thế nên khi hai người họ nói chuyện, Liên không cố tình nhưng đứng phía bên ngoài cô đã nghe thấy cả.

Đêm đó, Liên khóc ướt đầm chiếc gối.

***

Sáng hôm sau, khi Liên dậy thì Duy đã đi làm rồi. Thực ra không phải vì Duy có ý định trốn tránh Liên mà bởi vì anh quá bận rộn. Duy tính sẽ nói chuyện nghiêm túc với Liên vào tối nay. Sáng nay Liên và Thùy cũng lên trường gặp cô giáo để tiếp tục triển khai phần tiểu luận tốt nghiệp sắp tới. Gặp Liên, Thương cảm thấy áy náy trong lòng, cảm thấy mình như là người có tội. Nhìn gương mặt buồn của con bé, Thương lại càng nặng nề hơn.

Trong lúc Liên đi vệ sinh, Thùy tiu nghỉu nói với Thương:

– “Cô, em đang không biết phải làm thế nào cô ạ? Anh Duy, anh ấy nói yêu người khác rồi, có bạn gái rồi, họ cũng mới chính thức đến với nhau thôi. Từ trước tới nay ông ấy hoàn toàn không kể gì về chuyện tình cảm nên cứ ra sức vun vén vào cho Liên. Em còn động viên Liên, còn xúi Liên bày tỏ tình cảm với anh Duy vì em cứ tin là Duy cũng sẽ thích Liên thôi. Giờ ông ấy nói sẽ từ chối vì có người yêu rồi khiến em lo sợ quá. Em lo Liên lại nghĩ quẩn. Em chưa bao giờ thấy Liên vui vẻ và mong muốn được yêu như lần này với anh trai em. Em phải làm sao bây giờ hả cô?

Vừa nói tới đó thì Liên quay lại nên câu chuyện không thể tiếp tục được nữa. Cả hai phải vờ như không có chuyện gì xảy ra cho Liên khỏi nghĩ ngợi. Đúng lúc này,một cô giáo trong trường tiến tới vị trí ngồi của mấy cô trò, nhìn thấy Thương liền hồ hởi nói:

– “Thương, tối nay em sẽ đi gặp anh Tùng chứ? Anh ấy cũng mong đợi câu trả lời của em lắm rồi”

Nhắc mới nhớ, đúng là hôm nay Thương có cuộc gặp với Tùng – một người đàn ông cũng đã ly hôn vợ. Họ được mai mối với nhau cũng cả nửa năm nay rồi. Thương chưa hứa hẹn điều gì, chỉ là thi thoảng cũng cùng nhau đi ăn cơm, uống trà, cà phê, tâm sự chuyện đời. Anh ấy hơn Thương 3 tuổi, có một cô con gái riêng, là người từng trải, hiểu chuyện và rất muốn nghiêm túc trong mối quan hệ với Thương. Chỉ có điều chính vì không hề yêu nên Thương cứ nhiều lần trì hoãn chuyện anh ấy đề nghị về việc cùng nhau xây dựng tổ ấm mới.

Cô giáo dạy cùng trường nói với Thương:

– “Chị thấy anh ấy bảo muốn chính thức hỏi cưới em, em xem thế nào trả lời người ta. Hai bên cũng đều đã có tuổi rồi, nên cũng nôn nóng. Vả lại cũng quen nhau cả nửa năm nay rồi chứ bảo mới biết ngày một ngày hai đâu. Cưới về còn sinh con đẻ cái nữa chứ

Thương gật đầu. Thời gian này gặp lại Duy làm cho Thương cũng quên mất việc cô có một mối quan hệ tuy là không danh chính ngôn thuận nhưng cũng phải có trách nhiệm. Thú thật trước đây, đã có lúc cô nghĩ tới chuyện tái hôn để có một gia đình, để có niềm vui làm mẹ như những người bạn khác. Và Tùng đúng là một người hợp để lấy. Tuy nhiên vì không thể quên được Duy nên Thương cứ không chốt.

– “Vâng, để em hẹn anh Tùng, chắc tối em với anh ấy lại tới nhà hàng Bình An ngay gần trường mình thôi. Em xin lỗi vì để chị phải ngại với anh ấy. Chị mai mối bọn em cho nhau mà em lại để chị phải thúc giục chuyện này

– “Không sao đâu, chị đều quý cả hai đứa, cảm thấy hai đứa rất hợp nhau, lại thấy có tiến triển tốt đẹp nên cũng muốn lạm quyền, đẩy hai đứa cưới sớm cho chị còn có cỗ ăn. Trước đây nhiều người giới thiệu, chị thấy em có chịu đi gặp ai đâu. Chỉ có Tùng là em còn gặp và hai bên nói chuyện rất hợp nên chị hi vọng mối quan hệ này có thể tiến xa”.

Thùy và Liên đều nghe thấy hết câu chuyện đó. Tính Thùy hay để ý, lại là cô giáo mà Thùy rất mực yêu quý nên chuyện đời tư như thế này Thùy quan tâm lắm. Còn Liên lúc này thì không tập trung, đầu óc lơ đễnh tận đâu đâu.

Ba cô trò chia tay nhau ra về. Thương vẫn nhìn theo cái nét mặt buồn rầu của Liên, cảm thấy rất xót xa.

***

Trong bữa cơm tối, Liên luôn cúi mặt. Cô khác hẳn điệu bộ nói cười, gắp thức ăn, nhìn Duy tình tứ như mọi khi. Duy có thể cảm nhận điều đó rất rõ ràng. Còn Thùy thì cứ cố pha trò bằng đủ thứ câu chuyện tếu táo cho không khí bớt phần căng thẳng.

Duy biết mình không thể mãi im lặng, cần phải nói chuyện và trả lời Liên một cách đàng hoàng, tử tế nên chủ động đề nghị:

– “Liên, lát nữa ăn cơm xong em có bận gì không? Anh và em đi hóng gió một chút, được không?”

Nhận được lời mời ấy nhưng Liên không hề thay đổi trạng thái, sắc mặc vẫn buồn như thế. Bởi vì Liên biết câu trả lời của Duy là gì. Câu chuyện đêm hôm trước Liên nghe được đã giúp cô tự có được câu trả lời rồi. Gặp riêng Duy như thế này chỉ khiến thêm tổn thương mà thôi.

Thùy vội nói đỡ:

– “Đúng đấy, hôm nay trời đẹp, hai người ra ngoài đi dạo, trò chuyện chút đi. À mà, hôm nay cô Thương cũng đi hẹn hò đó. Ban chiều cậu có để ý vụ cô Huyền nói với cô Thương không. Nói không chừng, hôm nay cô Thương lại nhận lời cái chú gì đó rồi làm đám cưới cũng nên

Nghe tới đây, mắt Duy long lên sòng sọc, tai thì ù đi, lập tức hỏi dồn:

– “Em nói cô Thương đi gặp gỡ ai đó ư?”

Thùy tỉnh bơ kể bằng cái giọng điệu đầy kịch tính:

– “Vâng. Thì cô cũng ly hôn lâu rồi mà. Em thấy nhiều người mai mối, giới thiệu cho cô Thương lắm. Nhưng chỉ tới cái chú Tùng này thì cô mới có cảm tình hay sao ấy. Mà cô Huyền cũng bảo vậy. Họ quen nhau nửa năm rồi, cũng hay đi gặp gỡ, cà phê cà pháo, nghe chừng cũng ưng thuận. Cô Huyền còn bảo hôm nay chú ấy sẽ còn cầu hôn hay là xin cưới cô Thương nữa cơ. Khéo sắp được ăn cỗ thật rồi

Liên thêm vào câu chuyện bằng một thứ giọng buồn buồn:

– “Cũng nên như vậy mà. Họ rất hợp nhau. Chú ấy cũng từng 1 lần đổ vỡ, cả hai đều đã có tuổi rồi, cũng cần phải có gia đình. Cô Thương nhiều năm qua sống cô đơn như thế, cần có một người đàn ông để dựa vào, để chia sẻ mọi niềm vui, nỗi buồn trong cuộc sống, cũng cần có một người chồng sớm tối quây quần. Hơn nữa, còn có con nữa chứ. Đời người đàn bà cũng chỉ cần có vậy thôi. Cô Thương tốt như thế, cứ phải sống lủi thủi một mình thực sự quá tội nghiệp”.

Thùy hưởng ứng:

– “Ừ đúng, mà cô ấy cũng gần 35 rồi ấy, không cưới bây giờ còn đợi tới bao giờ. Nghe bảo chú kia cũng khá lắm, giàu có, thành đạt, có một đứa con gái riêng rồi”.

Không thể chịu đựng thêm được nữa, Duy lập tức đứng lên ra khỏi nhà. Sực nhớ ra chuyện ban nãy, Duy quay lại nói vội mấy lời với Liên:

– “Liên, anh xin lỗi, chuyện đi dạo, để tối mai anh em mình cùng đi nhé. Anh có việc gấp phải đi ngay bây giờ, xin lỗi em

Sau đó, Duy phóng ra khỏi nhà với tốc độ ánh sáng.

Trên xe ô tô, Duy bấm điện thoại gọi cho Thương:

– “Em đang ở đâu?”

– “Em đang đi gặp bạn có chút việc?”

– “Anh hỏi em đang ở đâu, cho anh địa chỉ chính xác, nhanh lên”

Thấy thái độ của Duy như vậy, Thương hết hồn, lắp bắp thông báo:

– “Số 19, đường Hoàng Yến”

Nhận được thông tin, Duy cúp máy luôn. Anh phi tới đó để ngăn cản màn gặp gỡ mà theo anh là “thật không thể nào chấp nhận được”.

Chừng 10 phút sau, Duy bước vào nhà hàng, chỉ mấy chừng vài chục giây, Duy đã phát hiện ra bạn gái mình ngồi đối diện với một người đàn ông. Cả hai đang trò chuyện, thi thoảng, Thương lại cười hòa nhã. Duy cay cú, xông tới bàn, dù cho có khiếm nhã và bất lịch sự thì giờ Duy cũng chẳng hơi đâu mà bận tâm. Cái mà anh sợ nhất lúc này là Thương lại vì một điều gì đó, kiểu như là thấy Duy hợp ở bên một người trẻ đẹp như Liên, rồi mình thì lại hợp với một người đàn ông từng trải, chung hoàn cảnh như cái tay này rồi nhận lời hắn ta. Duy tuyệt đối không cho phép.

Duy bước vào, nắm lấy tay Thương trong sự ngỡ ngàng của chính cô và cả người đối diện:

– “Chào anh! Xin lỗi vì tôi phải đưa bạn gái, à quên mất, vợ sắp cưới của mình về ngay bây giờ. Mong anh thông cảm nhé. Không biết câu chuyện của hai người nói đến đâu rồi nhưng tiện đây tôi cũng thông báo luôn, chúng tôi sẽ cưới nhau trong thời gian ngắn tới, hi vọng lúc đó có anh tới chung vui, chúc phúc

Thương quay ra nhìn, khẽ gắt lên:

– “Anh làm cái gì vậy Duy”

– “Anh mới phải hỏi em câu đó đó. Em làm cái gì vậy? Bạn trai em đẹp trai ngời ngời, tha thiết xin cưới em mà em còn cứ thử thách anh mãi thế. Mình về đi. Nếu em muốn có chồng để dựa vào, để sớm tối quân quần thì mình cưới. Nếu em muốn làm mẹ, anh sẽ giúp em đẻ một đội bóng luôn. Đi về nào

Nói rồi, Duy nắm tay Thương kéo đi, không quên nhắn lại một câu:

– “À anh trai, phiền anh thanh toán bữa ăn này nhé. Bởi vì ngay bây giờ tôi có chuyện không thể ngừng được với Thương. Đàn ông trả tiền cũng là chuyện nên làm mà. Lần tới gặp anh mời đám cưới, tôi nhất định sẽ tiếp đãi đàng hoàng. Cảm ơn và chào anh nhé

Xong xuôi, Duy kéo Thương đi khiến cô hốt hoảng. Lực kéo mạnh tới nỗi Thương không thể nào cưỡng lại nổi, cứ thế bị cuốn đi. Cô chỉ kịp cúi đầu chào vội:

– “Anh Tùng, em xin phép…”

Duy phóng xe thẳng về căn hộ của Thương. Cả chặng đường từ bãi xe lên tới phòng, tay Duy luôn nắm chặt lấy tay Thương. Thi thoảng ánh mắt lại nhìn cô đầy hậm hực, tức tối. Vào tới nhà, anh hỏi dồn dập

– “Phòng ngủ của em là phòng nào?”

– “Phòng đầu tiên, bên tay trái”

Duy bế bổng Thương lên, bế cô vào phòng ngủ, chân đạp một nhát cho cánh cửa đóng sầm lại, đặt cô lên giường. Bất chấp cho lúc này mới chỉ có hơn 8h tối, ngay tức thì sau đó, Duy đứng lừng lững trước mặt Thương, cởi chiếc áo trên người mình ra. Thật may là hôm nay Duy mặc áo chui đầu, thế nên chắc chỉ chừng 5 giây, tấm thân trần vạm vỡ của Duy đã được hiện ra sau cái động tác lột áo quyết liệt và ném nó một nhát vào góc nhà. Có cảm giác nếu hôm nay mà anh mặc áo sơ mi với hàng cúc rắc rối, nói không chừng anh chàng sẽ không đủ kiên nhẫn mà giật cho bung hết cúc rồi ném đi chứ không thể nào bình tĩnh mà cởi bỏ được.

Tiếp đến, Duy cởi phăng chiếc quần dài, cũng vẫn với tốc độ nhanh chỉ bằng vài cái chớp mắt trong khi Thương đang nằm ngửa trên giường và hỏi vội:

– “Này, anh định làm cái gì vậy chứ? Em đã cho phép đâu”

Còn chưa kịp nhổm dậy để tháo chạy khỏi cái ý định đang hừng hực trong đầu Duy khi ấy thì Duy đã lại dùng lực đẩy mạnh một cái khiến Thương trở về vị trí nằm ngửa sẵn sàng trên chiếc nệm êm ái ấy. Anh chàng với tâm thân cao lớn, vạm vỡ, đứng lừng lũng trước mặt Thương.Trên người Duy lúc này, chiếc quần tam giác nhỏ là thứ duy nhất còn sót lại. Thương ngại đỏ mặt, còn Duy thì lập tức ập cả người mình lên cơ thể cô. Kéo lấy chiếc chăn, chùm quấn hai người lại. Miệng nói, tay thì hành động nhanh chóng và quyết liệt, chiếc váy trên người Thương bị cởi ra nhanh trong vài giây:

– “Chẳng phải em muốn có một gia đình, có một người chồng, có những đứa con đó hay sao? Thế cho nên giờ anh sẽ làm những việc đó. Trước tiên là làm cái việc một ông chồng phải làm cho vợ mình sung sướng. Còn sau đó nếu em muốn có bao nhiêu đứa con thì chỉ cần nói, anh sẽ cho em được thỏa mãn? Em nói đi, hôm nay bao nhiêu lần và sau này bao nhiêu con? Chỉ cần một con số thôi, để anh đáp ứng luôn

Nói xong mấy lời này thì cũng là lúc cơ thể Thương đã lộ ra toàn bộ trước ánh nhìn si mê của Duy. Cơn kích tình trong người quá mạnh mẽ nên Duy làm mọi thứ nhanh đến mức không ngờ!

Duy bắt đầu cuộc ái ân này bằng một nụ hôn trên đôi môi của Thương. Người đàn bà ở cái độ tuổi không còn quá trẻ, những mềm mại, mướt mải của làn da thời con gái đã mất dần nhưng sức lôi cuốn thì tăng lên nhiều lắm. Duy di chuyển xuống phần cổ, hai bên quanh xanh, mỗi cái lướt của đầu môi đều run lên bần bật. Mồ hôi trên cơ thể Duy bắt đầu túa ra. Mùi hương quyến rũ và cái chất đàn bà dịu ngọt trên người Thương khiến Duy bị kích thích cực mạnh.

Duy nhào nặn đôi bàn tay mình trên bầu ngực của Thương, hưng phấn, mê mẩn. Nhất là khi đầu ngực ấy gửi đi tín hiệu của người phụ nữ đang chạm đến những khao khát bản năng. Trên người Duy lúc này, cái thứ mạnh mẽ và đàn ông nhất cũng trỗi dậy và sẵn sàng nhập cuộc. Nhưng Duy vẫn muốn tận hưởng khoảnh khắc ngắm nhìn Thương thèm khát cuộc yêu này.

Duy thấy đôi mắt Thương nhắm lại đờ đẫn, thi thoảng lại mở ra, nhìn Duy say đắm. Cái ánh nhìn đủ để khiến đàn ông như Duy muốn quần nát chiếc giường này trong đêm nay.

Sau ngần ấy năm, trải qua biết bao thay đổi, kỳ lạ thay, trong đầu Duy lúc này chẳng có những hờn ghen của việc Thương từng có khoảng thời gian là vợ của người đàn ông khác. Tuyệt nhiên không! Không phải bởi vì anh được hưởng cái đêm đầu tiên đáng giá nhất, mà bởi vì anh biết, ngay từ đầu, Thương chỉ yêu và dành tình yêu, thể xác ấy trọn vẹn cho mình. Thế cho nên cuộc làm tình lần thứ 3 này của họ giống như rút hết những cách biệt của 5 năm qua, chúng không hề tồn tại trong mối quan hệ của Thương và Duy.

Trong đầu Thương khao khát thực sự. Có thể cô không còn là cô gái lần đầu biết mùi trái cấm như năm xưa nữa. Cô thậm chí đã là người đàn bà có chồng. Thế nhưng mỗi lần làm “chuyện ấy” với Huy, chưa bao giờ Thương biết đến cảm giác thăng hoa thực sự. Là bởi vì cô luôn bị ám ảnh bởi hình bóng một người. Và bởi vì một bi kịch khác nữa. Bi kịch của ngay đêm tân hôn, khi biết Thương không còn là cô gái trinh nguyên như mình vẫn tưởng, toàn bộ những năm tháng là vợ chồng sau này, Huy chỉ vồ lấy cơ thể vợ mình như một thứ công cụ thỏa mãn nhục dục chứ chưa bao giờ kích thích hay làm điều mà cô mong muốn. Có thể nói, tình dục trong cuộc hôn nhân của Thương là một thứ ác mộng, tra tấn tinh thần chứ không phải là cảm giác yêu thương và sướng tê rân này.

Thế cho nên lúc này, mỗi cái chạm của Duy trên cơ thể Thương đều tác động đến hỏa dục của Thương. Những tia lí trí cuối cùng đều bị mấy thứ hưng phấn này thổi bay biến đi hết cả rồi. Duy cảm nhận được rõ cơ thể Thương cong lên, rươn rướn để chờ đợi một sự lấp đầy, xâm chiếm.

Duy phun ra hơi thở nóng rực, làm cho cô không còn chút sức lực phản kháng nào:

– “Cơ thể em thành thật hơn những lời em nói đấy”

Đôi bàn tay của Duy khẽ nâng đùi Thương lên và nhập cuộc. Có chút cảm giác đau ập đến, nhưng rồi nó tan đi. Tự hạ thân, cảm giác sung sướng, khoái cảm lan dần đi khắp cơ thể. Tiếng kêu khe khẽ, tiếng thở hổn hển và những cái bấu vào da thịt mạnh mẽ của Thương đã nói cho Duy biết điều đó. Gương mặt của Thương cảm giác thỏa mãn lộ rõ. Cô cắn môi dưới, ngăn mình không phát ra âm thanh rên rỉ, mê người.

Nhưng đấy không phải là tất cả, cuộc yêu tới nửa chừng, Thương tự phá bỏ những rào cản tâm lý, tự mình hoán đổi vị trí cho Duy. Cô đẩy anh nằm xuống, sẵn sàng ngồi lên trên người Duy. Trong giây phút ấy, mái tóc che phủ gương mặt cô, thi thoảng lại hất sang một bên theo những nhịp đẩy đưa, bầu ngực ngạo nghễ trước mặt Duy… Tất cả trở thành cái khoái cảm đỉnh cao nhất đưa Duy tới cõi thiên thai.

Họ đã có một đêm ái ân tuyệt diệu. Nó là sự tổng hòa của tình yêu, nỗi nhớ, những khao khát cháy lòng đã từng phải cố nhấn chìm giờ lại được dịp bùng cháy. Nó không còn là cái lần đầu tiên vừa thấp thỏm, vừa thiếu kinh nghiệm. Đó là một cuộc truy hoan của những người trưởng thành và tình yêu lớn dần theo năm tháng.

Tàn cuộc, Duy vẫn nằm tì lên người Thương, khẽ hỏi:

– “Màn thể hiện của anh khiến em hài lòng chứ? Em bỏ ngay cái ý định sẽ cưới một lão nào đó đi nhé. Em đừng hòng mà thoát khỏi tay anh, anh không cho phép điều đó đâu. Từ giờ anh phải tận thu nhiều hơn, phải khiến em “điêu đứng” nhiều hơn mới được. Hôm trước gặp lại, anh còn chưa cho em thấy anh có thể làm những gì nên em không tin anh đã trưởng thành đúng không? Thế cho nên vừa mới sểnh ra được 1 hôm em đã đi gặp người ta rồi

Nhìn cái gương mặt vừa nói vừa hờn dỗi này của Duy, Thương không nhịn được cười:

– “Đúng là trẻ con”

– “Em nói anh trẻ con á? Anh làm hùng hục như vậy, em được tận thu nhiều thế mà vẫn còn chê anh trẻ con. Hay giờ anh làm tiếp việc người lớn để chứng minh nhé. Anh có thể tạo ra trẻ con rồi ấy chứ? Cái tay đó có gì mà ghê? Chỉ là hơn anh một đứa con thôi mà. Em muốn anh cho em làm mẹ của cả một đội bóng luôn. Bắt đầu từ ngày mai mình đúc trẻ con luôn, sao phải tới với anh ta chỉ để thỏa mãn cái niềm vui làm mẹ chứ?

Duy đổi tư thế, nằm xuống bên cạnh, vuốt mái tóc cho Thương, vẫn trách cứ:

– “Em nói đi, có phải hôm nay nếu anh không đến kịp là em tính nhận lời anh ta luôn rồi đúng không?”

Thương lắc đầu, tay vuốt ve gương mặt điển trai của Duy:

– “Không. Khi anh đến, em vừa chính thức từ chối anh Tùng đấy”

– “Từ chối mà hắn ta lại mặt mày hớn hở nói cười như vậy à?”

– “Em và anh ấy đều đã từng đi qua hôn nhân, từng thất bại rồi. Cả hai không bao giờ đặt quá nhiều kỳ vọng hay trông chờ thái quá vào một mối quan hệ nào cả. Hơn nữa anh ấy là đàn ông, cũng phải có thể diện riêng chứ. Đâu thể chỉ vì một người phụ nữ bình thường như em mà phải đau khổ hay bi lụy

Duy hôn một cái lên môi Thương như một cách động viên:

– “Người phụ nữ như em thì làm sao chứ? Người phụ nữ như em đang khiến anh sắp hóa điên rồi đấy”

Thương đánh nhẹ vào người Duy khi mà anh chàng vừa nói câu đó vừa tác động lực lên ngực cô.

– “Anh đó…”

– “Anh làm sao? Mà em có thấy anh khác năm xưa không? Có đủ khiến em hài lòng không?”

Thương kéo Duy nằm xuống cạnh mình, gối đầu lên tay anh, thì thầm vào tai:

– “Có. Cuối cùng thì vẫn lại là anh khiến em không còn là chính mình được nữa. Anh lúc nào cũng là người xé toạc những cố gắng, biến em trở thành người hư hỏng”

– “Ừ, em cứ hư như vừa nãy thì anh sợ cả đời này thứ mà anh mong đợi nhất chắc chỉ là phút giây trên giường mất

– “Sáng nay em có gặp Liên. Con bé buồn lắm, buồn đến hiu hắt. Anh định tính với Liên như thế nào?”

– “Còn tính thế nào nữa. Anh đương nhiên là sẽ thẳng thắn với Liên để cô bé hiểu. Đáng lẽ hôm nay anh có hẹn Liên đi nói chuyện, nhưng vì lao tới đây gặp em nên đành lùi lại. Mà cũng tốt, như thế này đi, mai em đi cùng anh luôn. Chúng ta sẽ công khai mọi chuyện cho Liên biết, được không? Anh cũng muốn giới thiệu em với tất cả những người thân yêu của mình. Chuyện của hai đứa mình, cho tới giờ, vẫn chưa có một ngày nào anh được tự hào khoe về nó mà

Thương ôm chặt lấy Duy, khẽ lắc đầu:

– “Anh cứ nói chuyện với Liên một cách đàng hoàng để cô bé hiểu. Khi anh không thể cho cô gái ấy một cái kết như mong đợi thì không nên chần chừ quá lâu. Anh phải có trách nhiệm với tình cảm của Liên. Còn việc giới thiệu em cùng luôn thì chưa được

– “Sao thế? Hay là em vẫn tính không công khai, yêu anh trong bí mật”

– “Không phải vậy. Nhưng em nghĩ bây giờ không nên có bất cứ sự xáo trộn nào trong tâm lí của Liên. Bây giờ chỉ còn hơn một tháng nữa là con bé thực tập ở chỗ anh xong, sau đó sẽ bảo vệ luận văn tốt nghiệp. Tính đi tính lại cũng chỉ còn tầm 2 tháng nữa thôi. Hãy đợi tới khi con bé xong xuôi hết chúng mình hãy công khai. Em xin anh đấy. Liên chỉ tổn thương vì không được anh đáp lại tình cảm đã là quá buồn rồi, lại còn biết chúng ta là một đôi, con bé sẽ khó chấp nhận lắm. Mà em còn phải hướng dẫn Thùy và Liên trong lần làm luận văn cuối cùng này nữa. Như thế sợ sẽ khó nhìn mặt nhau

– “Được rồi, em nói gì anh cũng xin nghe hết. Nhưng phải có một điều kiện”

– “Điều kiện gì?”

– “Từ giờ ngày nào anh cũng sẽ qua đây với em? Em đừng có cố tìm cách trốn tránh đấy. Anh mà nhớ em là anh sẽ không làm ăn gì được, rồi sẽ làm càn đấy. Thống nhất là tan làm, anh sẽ về đây, ăn cơm với em, làm việc tới khuya rồi mới về, được không?

Thương tủm tỉm:

– “Làm việc gì tới khuya?”

Hiểu ý cô người yêu của mình, Duy dụi người vào cơ thể của Thương:

– “Làm việc gì thấy thích thì làm”

Bị Duy chọc buồn khắp người, Thương giãy giụa đẩy anh ra:

– “Anh, thôi đi, em nhột lắm”

– “Thực ra anh cũng cảm thấy hơi khó xử nếu về nhà và đối diện với Liên. Nhưng cái chính vẫn là anh nhớ em. Anh muốn tranh thủ đòi em phải bù đắp cho anh chứ”.

– “Thôi, ngủ đi anh! Em mệt quá”

Duy hôn nhẹ lên trán của Thương: – “Ừ, ngủ đi, em yêu”


Trời sáng bảnh, Duy vẫn nằm mê mệt trên giường sau một đêm hao tốn sức lực. Anh đưa đôi tay, quờ quạng sang chỗ cạnh mình rồi thảng thốt khi phát hiện ra Thương không còn nằm bên cạnh nữa. Duy dậy, khoác lấy chiếc áo choàng rồi đi ra nhà ngoài.

Đôi mắt cay xè vì còn chưa ngủ đủ của Duy trở nên tỉnh táo hơn khi nhìn thấy Thương đứng nấu đồ ăn trong gian bếp. Cô mặc một chiếc váy 2 dây bằng lụa, chất liệu mềm mại. Làn da trắng ngần của Thương lộ ra dưới chiếc váy ấy, ôm sát lấy cơ thể. Nhìn từ phía sau, vòng 3 căng tròn đầy mời gọi kiến Duy lập tức lại bị mê mẩn, chỉ muốn lao vào mà chiếm lấy.

Duy đi thật nhẹ, thật nhẹ, luồn tay từ phía sau ra đằng trước, ôm chặt lấy vòng eo nhỏ gọn ấy, vuốt ve. Gương mặt thì áp sát má, đôi môi hôn nhẹ lên bờ vai của Thương:

– “Em làm gì mà dậy sớm thế?”

– “Còn sớm gì nữa, muộn lắm rồi đó. Anh dậy ăn sáng đi rồi còn đi làm”

– “Ừ, thế ăn sáng nào”

Nói rồi, Duy nhanh tay tắt bếp rồi bế bổng Thương, chạy một mạch vào phòng ngủ rồi lại đặt Thương lên giường. Cô hiểu ý đồ của Duy, giãy giụa trong vòng tay chàng trai đang điên lên vì tình ấy:

– “Anh không ăn món đó, ăn cái này được rồi”

– “Anh, đừng vậy nữa. Dậy đi, mình đi làm”

Thấy thái độ kiên quyết của Thương, nhìn đồng hồ cũng đã gần 9h sáng, biết là không thể làm nũng, mè nheo thêm nữa, Duy đành nằm vật ra giường, sau đó chồm dậy gạ gẫm:

– “Vậy tối nay em phải bù cho anh nhé, được không?”

Thương ngồi dậy, kéo lại chiếc váy rồi ném quần áo của Duy cho anh:

– “Được, anh mau mặc quần áo vào đi, nhanh lên, muộn lắm rồi đấy”

Duy mặc đồ nhưng miệng vẫn không ngừng trách cứ:

– “Em đó, em ác lắm. Ai đời lại mặc bộ đồ ngủ quyến rũ như thế kia, lượn qua lượn lại trước mặt rồi bắt người ta phải nhịn chứ. Thật đúng là ác độc quá đấy”.

Bữa ăn sáng diễn ra, cứ thi thoảng Duy lại nhoài người sang bên bạn gái hôn tới chụt một cái, như thể món ăn chính trong bữa này là hôn chứ không phải là đống đồ ăn ngon lành trên bàn.

Xong xuôi, Duy ôm lấy Thương:

– “Em đi làm luôn không? Anh chở tới trường

– “Thôi, em tự đi được. Anh đi đi. Em đã nói chuyện chúng mình tạm thời không kinh động vội mà. Anh chở em đi như thế, nhỡ hai đứa Thùy với Liên lên trường lại nhìn thấy thì chẳng phải lộ hết sao

– “Vậy được, theo ý em. Mà chìa khóa nhà của em đâu? Cho anh 1 cái”

– “Anh đòi cầm luôn à?”

– “Chứ sao, hay là em có mối nào nên sợ anh tới bất ngờ không ngăn được”

Thương đưa cho Duy chiếc chìa dự phòng, lườm yêu một cái:

– “Thôi đi, có 1 người mà đã mệt lắm rồi”

Cả hai hôn nhau một cái thật ngọt ngào trước khi tạm biệt nhau để đi làm.

***

Tới công ty, Duy hát véo von từ cửa vào làm đám nhân viên cũng phải chú ý. Liên và Thùy ngồi ở một góc cũng thấy rõ cái điệu bộ phởn phơ này của Duy. Liên đoán có lẽ đêm qua Duy không về nhà là ở bên cô bạn gái. Càng nghĩ thế, Liên lại càng hận và đau đớn trong lòng. Liên cứ băn khoăn tự hỏi, rốt cuộc thì cô gái nào có thể hớp hồn được Duy?

Quân vào phòng ngay sau đó vì đoán là hôm nay sẽ có chuyện tốt được Duy kể. Quả không sai, vừa bước vào, còn chưa kịp ngồi ấm chỗ, Duy đã mặt mày hớn hở lao ra kể:

– “Này, nói cho mà biết, đêm qua anh mày có một cuộc truy hoan mệt đứt cả hơi rồi đấy”

– “Nhanh thế cơ à? Nàng chịu rồi à?”

– “Ừ, chắc có khi tính cưới sớm luôn ấy chứ”

– “Gớm vậy! Mà sao lại chuyển nhanh thế?”

– “Ờ đấy, đúng như mày nói, đúng là cứ phải khiến cho nàng ghen, cho nàng sợ mất mình thì mới nhanh thu phục được. Hôm ấy, Thương nhìn thấy Liên tỏ tình với tao, hoảng loạn rồi chạy trốn. Tao lao đến nhà nàng, thế là nàng vì sợ mất tao quá mà đành thừa nhận chuyện còn yêu tao rồi

– “Hả? Cái Liên nó tỏ tình với mày á?”

Tiếng Quân hét lên làm Duy lập tức phải bịt miệng lại vì biết Liên ngồi ngay phía ngoài:

– “Bé đó mê mày à? Ừ mà cũng không lạ, con bé đẹp gái thế, mày cũng đẹp trai, nhìn vào dễ bị hấp dẫn. Hơn nữa lại đang vào độ tuổi yêu đương, ở cùng nhà với mày, sớm tối nhìn nhau không nảy sinh tình cảm mới lạ. Nhưng mày không yêu mà còn thả thính làm nó lầm tưởng thì khổ thân nó lắm”

Tâm trạng Duy trùng hẳn xuống, cảm thấy áy náy trong lòng:

– “Mày điên à, tao yêu ai mày thừa biết, tao đâu có điên mà thả thính Liên. Nhưng đúng là tao nghĩ đơn giản quá, vô tâm quá. Tao tuyệt đối không hề có ý thả thính hay là trêu đùa tình cảm của Liên. Tao vốn coi con bé như em gái. Chỉ có vài lần khi mà mày quân sư cho tao là phải để Thương ghen thì trước mặt Thương, tao có quan tâm Liên nhiều hơn một chút, cũng kiểu như là gắp đồ ăn, chăm sóc… thế thôi. Tao không nghĩ lại khiến con bé lại hiểu lầm tình cảm ấy

– “Ừ thì tại vì nó sẵn mê mày rồi nên chỉ cần mày quan tâm hơn một chút là con bé sẽ càng nghĩ là mày cũng thích nó thôi. Chuyện này hơi mệt đấy. Vì Liên với Thùy thân nhau như thế, từ chối cũng nên khéo léo, không nên phũ phàng quá rồi còn bé lại tổn thương, ảnh hưởng tới cả tình bạn của Thùy nữa

– “Ừ, chắc trưa nay tao sẽ mời Liên đi ăn trưa rồi nói với Liên nói. Con bé cũng thổ lộ mấy hôm rồi nhưng vì cứ bận nên tao chưa một lần ngồi nói chuyện nghiêm túc với Liên được”.

Buổi trưa hôm đó, Liên được Duy đưa tới một nhà hàng khá sang trọng ngay gần công ty. Trước đó, anh có nhắn tin riêng cho cô và nhận được sự đồng ý.

Dùng bữa xong, Duy gọi cho Liên một ly nước hoa quả thanh mát rồi bắt đầu vào câu chuyện:

– “Liên này, có lẽ em cũng biết việc anh hẹn riêng em hôm nay là vì điều gì. Anh nghĩ mình nên thẳng thắn một lần với nhau. Anh xin lỗi vì từ hôm em thổ lộ lòng mình, đến giờ anh mới có hồi đáp lại cho em được. Anh muốn cảm ơn vì em đã dành tình cảm tốt đẹp đó cho anh. Nhưng thực sự từ phía anh, anh chỉ coi em như một cô em gái, giống như Thùy vậy. Anh rất xin lỗi nếu như những hành động quan tâm của anh khiến em hiểu lầm. Chuyện này với em lúc này có thể là đau lòng nhưng anh mong em hiểu, em xứng đáng tìm được người yêu mình thật sự

Duy cứ nói còn Liên thì nước mắt đã giàn dụa. Cô gái vốn mong manh, yếu đuối đó không thể nào ngăn bản thân ngừng khóc khi bị từ chối như thế này mặc dù Liên biết trước kết quả chứ không phải quá bất ngờ:

– “Anh Duy, bạn gái của anh – cái người mà anh yêu ấy, cô ấy xinh đẹp và giỏi giang lắm đúng không? So với cô ấy em không thể nào sánh bằng, đúng không anh? Em chỉ là một cô gái nhà quê, nghèo hèn thôi, vì thế mà em không xứng với anh, đúng không

Duy hiểu những tủi thân này của Liên bởi vì chính anh cũng đã từng có cảm giác bất lực như thế, cảm thấy mình kém cỏi, không bằng người ta như thế. Nhưng ngày ấy, chí ít là Duy còn có một điểm tựa, vì anh biết Thương yêu mình. Còn Liên bây giờ sẽ đớn đau và tuyệt vọng hơn gấp bội khi cô bé đã từng nghĩ là được yêu để rồi cuối cùng lại chỉ là tự mình ảo mộng.

Duy nắm lấy bàn tay của Liên:

– “Em biết không? Ngày trước, anh cũng đã từng có suy nghĩ giống hệt như em bây giờ. Khi ấy anh chỉ là một chàng sinh viên mới ra trường, còn chưa có gì trong tay. Anh cũng bị từ chối tình yêu và cảm thấy mình thất bại lắm. Nhưng điều đó không phải là nguyên cớ cho việc ta yêu hay không yêu một người đâu em. Tình yêu nhiều khi nó vô lý lắm. Còn bạn gái anh, đương nhiên, với anh, cô ấy xinh đẹp. Đó là sự xinh đẹp được nhìn bằng ánh mắt si tình. Em là một cô gái rất rất xinh đẹp Liên ạ, còn tốt bụng và dịu dàng nữa. Đó là điều ai cũng thấy mà. Chỉ có điều, đời này, anh có lẽ chẳng thể nào yêu được ai khác ngoài cô ấy cả

– “Vậy tại sao anh không thể hiện chuyện anh có người yêu rồi, anh đã khiến em thực sự hi vọng rất nhiều”

– “Anh và cô ấy cũng chỉ mới bắt đầu thôi. Anh đã phải tốn rất nhiều công sức mới có thể thuyết phục được cô ấy nhận lời bên mình. Chuyện ấy cũng chỉ vừa chính thức được ít ngày thôi, vì thế…”

– “Thùy à, anh đây. Anh và Liên vừa ngồi với nhau. Anh cũng đã nói rõ vấn đề tình cảm với Liên rồi.. Liên buồn, chắc có lẽ cũng tổn thương nữa. Anh thực sự không hề muốn như vậy nhưng không có cách nào khác cả. Em cố gắng an ủi Liên giúp anh nhé”

Thùy không trả lời, chỉ có tiếng thở dài vang lên rõ qua điện thoại. Duy tiếp tục:

– “Anh đi đâu?”

– “Anh quá đáng thật ấy. Anh từ chối cái Liên xong rồi hớn hở đi chơi với người yêu. Anh không về nhà cái Liên nó càng nghĩ là anh ghét nó tới mức không muốn nhìn mặt”

– “Không phải như vậy. Em phải nói cho Liên hiểu chứ. Anh nghĩ lúc này anh ở nhà, gặp mặt nhau sẽ càng khiến cho Liên cảm thấy khó xử hơn mà thôi. Vả lại… thú thật là chuyện anh với chị ấy cũng mới bắt đầu. Em không biết rằng anh đã mong đợi ngày nào nhiều đến như thế nào đâu. Anh muốn tranh thủ từng giây, từng phút để ở bên cô ấy. Thôi, anh về làm đây”.

***

6h tối, Duy gọi cho Thương:

– “Em về nhà chưa?”

– “Em vừa về tới nhà, sao thế ạ?”

– “Đợi anh chút, đừng nấu cơm nhé. Mình ra ngoài đi ăn, sau đó em đi với anh có chút chuyện nha”

– “Vâng”

Duy lái xe về căn hộ của Thương. Vì đã nhận được điện thoại của Duy nên Thương đứng đợi sẵn bên dưới sảnh. Cô mặc chiếc váy ngắn, tóc buộc cao, nhìn vô cùng trẻ trung. Nói không ngoa, nếu không phải là người quen biết, nhìn diện mạo này của cô, chẳng ai nghĩ đó là người đàn bà từng 1 đời chồng.

Chiếc xe ô tô của Duy dừng lại trước mặt Thương, anh mở cửa xe chạy xuống để đón bạn gái. Nhìn thấy Thương, Duy đứng sững lại một chút, tay khoanh trước ngực ngắm nghía một lượt từ trên xuống dưới, ngắm đến mức mà hai má Thương đỏ ửng lên vì ngại mới thôi:

– “Em gì ơi, em có người yêu chưa?”

Thật đúng là yêu trai trẻ có cái thú vị không thể nào tả được. Thương vờ vịt hưởng ứng cái câu chuyện tếu táo này của Duy:

– “Sao thế? Nhìn bị mê quá à? Nhưng biết làm sao bây giờ, chị có bạn trai rồi”.

– “Chàng trai nào mà có phúc quá vậy? Nhưng có được đẹp trai như em không?”

Thương bật cười, đánh mạnh vào người Duy. Anh mở cửa xe, mời bạn gái vào, miệng còn chưa ngừng trêu chọc:

– “Để xem bạn trai chị có làm được mấy trò này không nhé”

Duy trở về vị trí ghế lái. Trong lúc Thương loay hoay định cài dây an toàn thì chiếc ghế ngồi của cô bất ngờ bị ngửa ra. Chỉ chục giây sau cả bờ môi của Duy đã ập lên miệng cô. Chiếc lưỡi thừa cơ hội tiến sâu vào. Ở cái tư thế này, trong chiếc xe hơi, lại ngay dưới sảnh chung cư, đúng là Thương cũng bị phấn khích theo. Mặc dù cô biết là không nên thế nhưng chỉ vừa mới bị “tấn công”, Thương đã lập tức đầu hàng. Đôi cánh tay ôm lấy cổ Duy để nụ hôn được thoải mái, đắm chìm hơn.

Chừng một phút sau, Duy dừng lại, thở dài một cái:

– “Mê người ta tới mức này mà tại sao gặp lại em vẫn còn có tâm trí để chống lại anh, đẩy anh ra nhỉ? Anh còn tưởng đáng lí gặp lại anh một cái em phải lao vào ôm hôn vồ vập anh luôn cơ”

Thương ngồi dậy, ngượng ngùng, không quên bẹo má anh người yêu kém tuổi trách cứ:

– “Anh đúng là lưu manh, láu cá. Lúc nào cũng ức hiếp em, lúc nào cũng cưỡng hôn, làm đủ trò theo ý anh rồi sau đó lại đổ là em mê trai”

Duy tủm tỉm cười, lại đẩy Thương ngả người ra chiếc ghế rồi tì mạnh lên phần ngực cô:

– “Thế em nói đi, không lẽ em không mê anh? Có mê không? Mê không?”

Cứ mỗi câu gặng hỏi đó, Duy lại hôn chùn chụt lên môi Thương khiến cô hạnh phúc vô cùng. Thương cũng không vừa, lém lỉnh giữ chặt lấy gương mặt Duy để hôn lại vài nhát như một cách đáp trả:

– “Mê, mê đến mức rồ dại lên rồi”

Duy ngồi dậy, từ từ kéo ghế của Thương dựng lên. Miệng không ngừng lảm nhảm:

– “Được, phải thế chứ”

Những tưởng giờ anh sẽ lái xe đi, nào ngờ lại như chưa thỏa mãn, Duy quay sang nhìn bạn gái gạ gẫm:

– “Hay là lên nhà làm gì đó cho thật mê nhau đi”

Tới nước này Thương không nhịn cười nổi nữa, đánh mạnh vào tay bạn trai giục giã:

– “Thôi đi ông tướng, đi đi. Em sắp chết đói rồi nè”

Duy vẫn nhây:

– “Anh tưởng em đói cái khác. Anh cũng đói nè. 5 năm trời chứ có phải 5 ngày đâu. Đi lên nhà đi, anh cho em no nê luôn”

– “Không, đi ngay đi, em chết cười với anh mất”

Tiếng Thương hét lên trong ô tô làm Duy cười ha hả. Anh vẫn còn tranh thủ hôn chụt một cái nữa trước khi tuân lệnh người đẹp:

– “Rõ, thưa chị đẹp, em xin phép lái xe hầu chị đẹp đi chơi”

Sau đó cả hai cùng đi ăn ở một nhà hàng ấm cúng. Suốt bữa, đôi trẻ không ngừng chọc ghẹo, tán tỉnh nhau. Dưới gầm bàn, cứ thi thoảng Duy lại để cho cái chân của mình hư hỏng, chạm vào phần bắp chân của Thương khiến cô nhột.

– “Này, khai thật đi, cái hôm đi ăn liên hoan mừng Liên được giải, em nhìn anh gắp đồ ăn, chăm sóc cho Liên, em ghen lắm đúng không?”

Biết là không thể phủ nhận bởi vì mọi thứ lộ ra quá rõ rồi, Thương im lặng, môi mím mím lại kiểu như uất nghẹn, hờn dỗi. Nhìn bộ dạng đó của bạn gái. Duy quay sang ghé sát mặt, thủ thỉ:

– “Cái mặt em lúc ghen thật khiến anh sướng phát điên lên được ấy, đáng yêu vô cùng. Thú thật lúc đó anh chỉ muốn bổ nhào vào mà hôn em tới tấp luôn ấy. Mà em cứ như có ma thuật hay tà thuật gì đó vậy, cứ mỗi lần gặp em là anh lại trở nên bỉ ổi, trong đầu toàn nghĩ những chuyện… không đàng hoàng”

Thương vẫn chưa hết dỗi khi Duy nhắc lại cái chuyện tối hôm đó. Quả thật hôm ấy Thương đau lòng lắm. Cô không còn là người đàn bà từng trải nữa mà hệt như một cô gái mới lớn ghen tuông lồng lộn khi thấy chàng trai trong mộng của mình thả thính đưa tình một cô gái khác:

– “Ai mà biết được anh có cảm giác đó với những cô khác hay không? Em làm sao đủ hấp dẫn chứ. Em chỉ là một bà cô già, xấu xí…”

– “Thế mà anh mất cả 5 năm tuổi trẻ chỉ để mong được bà cô này đồng ý mà còn chưa được đấy”.

Thương nhìn Duy âu yếm. Sau bữa tối, Duy nằng nặc đòi Thương cùng đi mua sắm. Bước vào khu trung tâm thương mại, Duy nắm tay Thương, lôi cô vào một quần hàng bán đồ nam.

– “Em lựa cho anh mấy bộ quần áo mặc ở nhà đi”

– “Anh định tới đóng đô ở nhà em thật đấy à?”

– “Đương nhiên, ở tạm thôi, vì sắp tới đợi đội Thùy với Liên xong việc, anh sẽ rước em về bên nhà anh. Vợ thì phải theo chồng chứ”

Thương nguýt yêu một cái. Sau đó cô đi quanh cửa hàng 1 vòng để chọn cho Duy vài bộ đồ. Được hơn chục phút, Duy hớn hở kéo Thương ra một chỗ, nơi treo những chiếc quần lót nam với đủ màu sắc, kích cỡ, kiểu dáng. Duy mắt sáng rực lên, thủ thỉ vào tai cô người yêu:

– “Em thích màu gì, thích kiểu tam giác hay là gì để anh chọn nào”

Nhìn theo tay Duy chỉ, Thương ngước lên, cả một thế giới quần lót nam đập vào mặt cô. Hai má của Thương đỏ ửng lên. Mặc dù không phải cô gái mới lớn, chưa chồng nhưng việc đi mua sắm đồ cùng bạn trai thế này Duy chưa từng làm. Cuộc hôn nhân với Huy làm gì có những phút giây đáng yêu như thế.

Nhận thấy sự ngượng ngùng của Thương, Duy càng được thể thích thú. Anh còn táo tợn hơn, thủ thỉ vào tai cô:

– “Em sao thế? Đang nhớ lại kích cỡ để tư vấn cho hợp lý à?”

Thương đánh mạnh một cái vào người Duy:

– “Anh này, mặc kệ anh đó, của anh, anh đi mà chọn”

Thương định quay đi thì bàn tay của Duy giữ chặt lấy, nói lớn hơn:

– “Ơ hay, của anh nhưng mà em là người sẽ được nhìn ngắm nhiều nhất, em chọn là đúng rồi còn gì?”

Duy giật mạnh một cái để Thương áp sát vào người mình, anh phả vào vành tai cô mấy lời vừa hài hước, vừa dịu dàng, thân thương:

– “Nói đi, em thích màu gì? Màu gì mà em nhìn vào cảm thấy muốn ăn tươi nuốt sống anh luôn ấy”

Tới nước này, Thương thật sự không thể nào nhịn cười nổi. Yêu một chàng trai trẻ đúng là có quá nhiều điều thú vị. Thương gật gù rồi chốt lại:

– “Được, lấy cả 7 màu, cho 7 ngày trong tuần”

Sau đó, cô quay ngoắt đi, điệu bộ đáng yêu vô cùng. Nhận được “lệnh” như vậy, Duy nói lớn theo:

– “Được, em nhớ đấy, hãy chuẩn bị ngắm 7 sắc cầu vồng trong 7 màu đi, nói là phải giữ lời đấy”

Mua đồ xong, cả hai nắm tay nhau đi dạo loanh quanh siêu thị. Vừa đi, Duy vừa nói với Thương:

– “Bọn mình trông giống một cặp vợ chồng mới cưới nhỉ?”

Nhanh như chớp, Duy hôn chụt một cái lên má Thương rồi gạ gẫm:

– “Bọn mình về nhà làm chuyện vợ chồng đi”

Không để cho Thương có sự lựa chọn, Duy kéo tay cô ra xe để về.

Về tới nhà Thương, cánh cửa vừa mở ra, vào tới phòng khách, Duy đã hôn lấy hôn để cô người yêu. Vài phút sau, rời bỏ đôi môi đầy sức hút đó, Duy nói:

– “Anh đi tắm trước một chút nhé. Sau đó anh sẽ chuẩn bị nước tắm cho em”

– “Vâng”

Thương thay đồ, dọn dẹp lại nhà cửa một chút, cho đống đồ mới mua của Duy vào máy giặt. Chỉ khoảng 15 phút sau đã thấy Duy xong xuôi mọi việc, bước ra ngoài với thân trên vạm vỡ lộ lộ ra, bên dưới chỉ quấn độc có cái khăn tắm khổ lớn. Như cố tình chọc ghẹo, kích thích Thương, Duy tiến đến, áp sát khuôn ngực lực điền của mình vào người Thương:

– “Anh xong rồi, sẵn sàng rồi”

Thương tủm tỉm cười, lấy đồ vào phòng tắm. Mùi hương trên cơ thể Duy đúng là cũng có chút kích động những khao khát bản năng trong cô. Thương đoán, rồi chỉ ít phút nữa thôi, bước ra khỏi nhà tắm này, cô sẽ lại bị Duy bế thốc lên giường cho xem.

Trong phòng tắm, sau một hồi, Thương thoa lên cơ thể mình chút kem dưỡng, kèm theo cả mùi nước hoa thơm dìu dịu. Cô cũng muốn tạo một chút hưng phấn để khiến chàng trai trẻ ngoài kia sẽ bị hấp dẫn bởi mình.

Còn đang loay hoay một hồi, Thương giật bắn mình khi thấy từ phía sau cánh cửa mở ra. Bởi vì Thương còn chưa kịp mặc đồ nên trước mặt Duy lúc này là cả cái cơ thể quyến rũ với những đường cong gợi cảm. Cô đứng quay lưng ra cửa nên phần thắt eo nhỏ, cặp mông tròn lẳn trở thành thỏi nam châm hút cực mạnh đối với Duy. Anh lao vào chỉ sau vài giây, áp cả người mình vào người Thương. Da thịt chạm vào nhau, cơ thể hoàn toàn không được che chắn bởi lớp áo quần nào.

Thương vẫn chưa quen với những sự táo bạo này, cô ngại tới mức đứng yên, không dám quay người lại. Mặc dù giữa họ đã có những màn ân ái cuồng nhiệt, nhưng cái khoảnh khắc Duy xông vào nhà tắm, cả cơ thể hai người lộ lộ ra như thế này, Thương vẫn cảm thấy có chút ngượng ngùng. Duy hiểu điều đó, anh dùng chiếc khăn tắm lớn, dang rộng ra, sau đó ôm trọn Thương, tì sát vào người mình. Cả hai được quấn chung bởi chiếc khăn khổ lớn đó. Đôi gò bồng mềm mại của Thương lúc này tì đè lên vùng ngực của Duy, cảm giác được rất rõ, kích thích lắm.

Thương vòng cánh tay mình ôm xuống phần eo của Duy, trong khi đó, Duy đặt môi lên phần cổ của cô. Nó không chỉ là một nụ hôn, mà thậm chí còn tác động một lực hút mạnh tạo thành “vết cắn yêu” trên cổ. Chỉ bấy nhiêu thôi đã lại lập tức đưa cả hai cuốn vào sự hứng khởi tột độ. Duy thì thầm:

– “Làm thế nào để anh vơi bớt những ham muốn này bây giờ? Em thực sự khiến anh mất hết cả lý trí, chỉ muốn chìm đắm trong chuyện ái ân thôi đấy. Cho anh được tận hưởng nó, nhé”

Duy nhìn vào ánh mắt của Thương, cô kéo anh xuống, hôn lên đôi môi:

– “Em cũng vậy, em cũng bị nghiện anh mất rồi” Khuôn miệng cả hai dính chặt lấy nhau, đôi môi quấn quýt không rời, họ giữ nguyên tư thế quấn mình trong chiếc khăn tắm đó, vừa hôn vừa di chuyển về căn phòng ngủ… Đêm nay, hẳn là sẽ lại có những phút giây hoan lạc, sung sướng đến ngập tràn!

Trong cái tư thế khăn tắm quấn chặt lấy, cả hai đổ kềnh lên giường. Duy lém lỉnh nhìn Thương rồi tiết lộ:

– “Em còn nhớ cái lần em đến nhà trông cu Tít vì chị Trang phải đi công tác không? Lần đó em mắc kẹt trong nhà tắm và anh phải giải cứu đó”

– “Em nhớ. Hôm đó em đã ngại tới mức không còn lỗ nẻ nào mà chui”

– “Hôm đó anh đã đờ đẫn cả người. Em đẹp lắm, đẹp đến mức khiến người ta mụ mị, lú lẫn luôn. Làn da em trắng ngần, mịn màng. Mặc dù em quấn chiếc khăn lớn, chỉ lộ ra bờ vai gợi cảm nhưng chỉ chừng đó thôi đã đủ khiến gã trai mới lớn như anh bị bấn loạn rồi”

– “À, giờ mới biết anh là loại háo sắc như thế nào nhé. Khi đó mà đã xuất hiện những suy nghĩ đen tối như vậy rồi. Hóa ra anh mê em là vì nhan sắc à?”

– “Anh là đàn ông cơ mà, lại là một gã thanh niên mới lớn, làm sao có thể không có những thèm khát thể xác đó chứ. Cho đến giờ, vẫn chưa thể nào kiểm soát được những ham muốn đó trước em. Nếu nghiện chuyện ấy với em là một loại tội phạm thì chắc anh phải bị tử hình thật sự rồi”

Thương mỉm cười hạnh phúc khi nghe những lời bộc bạch chân tình ấy.

Thân thể mềm mại của Thương được ấp ôm bởi tấm thân rắn chắn, khỏe khoắn của Duy. Đã bên nhau nhiều lần, ấy thế nhưng cứ mỗi lần tiếp xúc, chỉ là những đường miết lên da thịt thôi đã khiến cả hai lại bắt đầu run rẩy từng đợt. Từng động tác, từng sự miên man tác động đến dục hỏa nóng rực trong người.

Thương mở mắt ra, nhìn ngắm gương mặt của Duy. Đôi tay cô chạm vào những đường nét ưu tú ấy, mắt, sống mũi, đôi môi… cảm thấy yêu tới từng chi tiết nhỏ nhất. Ánh mắt cô tràn trề sự si mê dành cho người đàn ông đã vì cô mà vượt qua cả thanh xuân cô đơn. Cơ thể Thương, biết bao tích tục dục vọng, bao khao khát bản năng nhất cũng bắt đầu lên tiếng khi mà đôi bàn tay của Duy vuốt ve làn da mướt mải, mát lạnh và mềm mại của cô.

Duy tham lam, đặt đôi môi mình nhấm nháp trên da thịt của cô bạn gái. Miệng thi thoảng lại dùng lực cắn yêu, tạo ra những vết đỏ trên tấm thân trắng ngần của Thương, như một cách để đánh dấu chủ quyền. Cả cơ thể lực lưỡng của Duy đè ép lên người Thương. Gương mặt thì di chuyển khắp các vùng nhạy cảm, để hít hà, hấp thụ thứ hương thơm từ da thịt. Duy còn áp má mình vào ngực Thương, cảm nhận sự sung sướng đến tê ran.

Một lần nữa, họ lại hòa vào trong nhau. Những chuyển động làm cho toàn thân hai người rơi vào hư nhuyễn vô lực. Ánh mắt nhìn nhau hơn vạn lời nói. Khoái cảm không chỉ còn là thứ cảm giác kích thích mọi giác quan trên cơ thể mà niềm hạnh phúc ấy còn lan tỏa vào trong tim. Hạnh phúc không thể nào diễn tả nổi.

Sau một hồi, khi cơ thể thấm đẫm mồ hôi và cả mùi hương cơ thể của nhau, cả hai vẫn không thể rời, ôm lấy nhau chặt cứng. Bất giấc, Duy thấy Thương rơi nước mắt. Anh cúi xuống, hôn lên những giọt nước mắt hạnh phúc đó. Anh có thể cảm nhận được sự sung sướng, hạnh phúc của bạn gái mình. Thứ cảm giác thăng hoa, thỏa mãn không chỉ đến từ xác thịt mà còn đến tự trái tim được yêu thương và sưởi ấm.

– “Em sao thế?”

Thương mím môi lại, cố ngăn dòng lệ đang chảy ra. Cô rướn người lên, hôn nhẹ Duy một cái rồi trả lời:

– “Anh, em hạnh phúc quá. Đến giờ nhiều lúc em vẫn không dám tin đây là sự thật nữa. Em không dám nghĩ cuộc đời lại ưu ái cho mình gặp lại anh, vẫn được anh yêu thương và còn khiến em đam mê đến mức này”

– “Anh cũng vậy. Em biết không. Ngày anh lên máy bay đi Nhật cũng là ngày em cưới. Trong suốt những năm tháng ở nơi xứ người ấy, anh nhớ em đến điên dại. Anh thậm chí còn lãnh cảm với những cô gái ở xung quanh mình. Cái đêm mà em dành sự trinh trắng cho anh, nó đã ám ảnh anh mãi đến sau này. Anh luôn nghĩ về việc nếu sau này gặp lại em, nếu em hạnh phúc, em có gia đình nhỏ của riêng mình, làm mẹ… thì không hiểu anh sẽ quên em thế nào để mà yêu một ai đó khác rồi kết hôn. Nói ra nghe có vẻ thật tồi tệ nhưng cảm ơn trời vì cuối cùng khi gặp lại, em đã là một người tự do”

– “Ngần ấy năm, anh chưa yêu ai sau đó?”

– “Ừ, anh không quên được em. Anh chỉ cắm đầu vào làm với hi vọng quên em đi nhưng không nổi. Anh không biết tả như thế nào. Em không phải là người con gái đầu tiên anh yêu nhưng lại chẳng thể nào quên được”

Thương rơi lệ, cô cảm thấy như mình mắc nợ người đàn ông này quá nhiều, cảm thấy có chút mặc cảm, tự ti:

– “Em chưa từng nghĩ mình sẽ yêu một chàng trai kém tuổi. Ngày đó gặp anh, em đã muốn bất chấp tất cả để bên anh. Nhưng vì gia đình, em không thể làm khác được. Em hèn nhát lắm, nghĩ tới bố em không đành lòng. Em lấy chồng và cố nhủ quên anh đi nhưng… thú thật là anh cứ ở trong tim em”

Nghe Thương nói những điều này trong nghẹn ngào, Duy nhẹ nhàng:

– “Anh có thể hỏi em chuyện này được không?”

– “Anh nói đi, giữa chúng ta đâu còn có gì để mà phải ngại ngần, che giấu nữa”

– “Em và anh Huy đã ly hôn như thế nào vậy? Anh biết đây là một câu chuyện buồn với em, nếu em không muốn kể, em có không nói. Anh chỉ là muốn biết những gì đã xảy ra trong cái tháng năm anh và em xa nhau mà thôi”.

Thương chạm tay lên gương mặt đẹp trai của Duy, vuốt ve xuống phần ngực rồi chậm rãi nói:

– “Cuộc hôn nhân ấy vốn dĩ là một sai lầm ngay từ đầu. Đáng buồn là em biết điều đó nhưng lại không thể thay đổi nó. Đêm đầu tiên sau ngày cưới, Huy biết em không còn trong trắng. Anh ấy đã nổi cơn thịnh nộ, cay cú vô cùng. Em nhớ đêm đó, Huy tát em một cái mà khóe miệng còn vãi máu. Anh ấy tra khảo việc em thất tiết với ai, từ bao giờ. Đương nhiên là em thú nhận mọi chuyện, em khai thành thật về việc em đã bên anh. Bởi vì em biết cũng chẳng thể giấu, cũng không muốn giấu. Em cũng thừa nhận việc em không yêu anh ấy và chỉ kết hôn vì nghĩa vụ”

Duy cúi xuống hôn Thương một cái, như để xoa dịu, để an ủi những tủi hơn mà cô đã vì anh mà phải trải qua. Thương tiếp tục câu chuyện:

– “Những ngày tháng sau này, chúng em sống đồng sàng dị mộng. Huy hận em tới tận xương tủy. Anh ấy thường xuyên ra ngoài gái gú. Em khi đó không muốn ly hôn, vẫn nguyện cung phụng, chăm sóc anh Huy bởi vì em nghĩ cuộc hôn nhân này bắt đầu là lỗi ở em. Bởi vì em biết rõ mình không yêu, biết rõ mình không muốn nhưng vẫn cưới. Em lại còn mang ơn Huy nhiều khi mà anh ấy đã giúp cho bố em vượt qua được bạo bệnh. Chính vì thế em tự nhủ em sẽ không là người chủ động ly hôn. Nếu anh ấy vẫn cần em, em sẽ nguyện ở lại. Hơn nữa, lòng em chỉ yêu anh, mà chuyện của chúng mình lúc đó chẳng bao giờ còn dám nghĩ là đến được với nhau nên em muốn cố sống tốt, làm tròn thân phận người vợ coi như cách trả ơn với Huy. Nhưng rồi gần 1 năm sau đó, anh ấy quyết định ly hôn. Anh ấy có con với một người khác… Và họ đến bên nhau”

– “Có con với cô trợ lý tên Yến gì đó à em?”

– “Không phải anh ạ, là một cô gái khác cơ, trẻ hơn rất nhiều. Yến thì sau khi bọn em cưới đã nghỉ việc luôn rồi. Em không rõ họ còn qua lại với nhau không, chỉ biết là sau đó anh Huy tuyển trợ lý mới, trẻ hơn. Rồi anh ấy cặp kè với bao nhiêu cô. Sau này 1 trong số đó có bầu, ép cưới. Anh ấy cũng chán cuộc hôn nhân với em rồi nên ly hôn”

– “Bố mẹ em khi đó có chịu nổi cú sốc này không?”

Thương thở dài:

– “Bố mẹ em khi đó làm gì có quyền lựa chọn, bởi vì Huy đã hất em ra khỏi cuộc đời anh ấy cơ mà. Dù em có muốn cũng không thay đổi được chứ đừng nói là bố mẹ. Thế nên bố mẹ đành phải chấp nhận. Cũng may là thời điểm đó, chị Trang tìm được người đàn ông tốt, yêu thương chị ấy. Bố mẹ em cũng quyết định tha thứ cho chị, còn qua nhà chị sống, tiện chăm sóc, vui vầy bên con, bên cháu. Giờ ngẫm lại, hai chị em em cứ thay nhau làm khổ bố mẹ, được người này, lại hỏng người kia

– “Vậy rồi bố mất như thế nào vậy em?”

– “Bố mất hơn 1 năm sau đó. Bố em cũng nhiều bệnh, nhưng cũng an ủi là khi đi, ông đi khá nhẹ nhàng. Mẹ em khi đó cũng không còn quá đau lòng nữa. Vợ chồng chị Trang hạnh phúc lắm, còn sinh liền 2 nhóc nên bà cũng được vui lây

Duy cười, cúi xuống hôn Thương, tay kéo cô lại gần người mình:

– “Rồi vợ chồng mình cũng hạnh phúc, cũng sinh cho bà thật nhiều cháu ngoại để bà vui, nhé”.

Cả hai hôn nhau một lần nữa trước khi chìm vào giấc ngủ. Trong lòng mênh mang những niềm vui, mơ ước. Nhắc đến chuyện có những đứa con, trái tim người đàn bà như Thương lại ngập tràn những hy vọng! Rồi đây, cô sẽ có một tổ ấm thực sự với tiếng cười con trẻ, và hằng đêm nằm trong vòng tay của người đàn ông yêu dấu này!

Còn tiếp..

>>> CUỘC TÌNH GIẤU KÍN TRONG ĐÊM – PHẦN 10

Leave a Reply