Anh à, em cứ tần ngần mãi khi gọi anh. Em có nên gọi anh là chồng một lần nữa không, khi chiều nay thủ tục ly hôn đã hoàn tất, chúng ta từ hai người với những lời hẹn ước trở thành người dưng. Cuối cùng em quyết định sẽ không gọi anh là chồng, mà để từ thiêng liêng đó nhường cho một người đàn bà khác.
Em đã mất rất nhiều năm để cố gắng sửa chữa cuộc hôn nhân này, khi phát hiện anh có người thứ ba. Em đã mất rất nhiều năm để tìm ra câu trả lời cho câu hỏi: “Mình đã làm gì sai? Mình có gì thiếu xót”. Có lẽ anh không biết, trong một thời gian dài em đã dành bất cứ lúc nào có thể để bổ sung cho mình những kỹ năng. Em đã nghĩ lỗi là tại em, tại em không đủ mềm mỏng, tại em không đủ quan tâm đến anh, tại em nhạt nhẽo, tại kỹ năng “chuyện ấy” của em không tốt. Em cố gắng trở nên vui vẻ hơn, cố gắng đẹp hơn… Em cũng mua cho mình những bộ váy bó sát và bắt đầu dùng nước hoa. Nhưng tất cả những điều ấy chẳng mảy may làm anh thay đổi. Em lại quay về vùi mình trong câu hỏi: “Mình đã làm gì sai? Em còn phải học thêm điều gì nữa?”
Ngày nào cũng thế em đều cố gắng đánh thức thứ tình cảm đã chết trong anh. Em rửa ra nhiều bức ảnh kỷ niệm ngày xưa của hai đứa, em cắm những bình hoa thật đẹp, em nấu rất nhiều món ăn anh thích và kiên nhẫn đợi anh trở về. Anh thường về rất muộn và ngao ngán nhìn những món ăn đã nguội ngắt, rồi một lần anh nói: “Em đừng để phần anh nữa, cũng đừng đợi, anh rất bận nên sẽ ít về nhà ăn cơm”. Em im lặng nén nỗi đau vào bên trong. Em có muốn gào lên với anh không? Có chứ. Em cũng muốn gào lên với anh như mọi người đàn bà bị tổn thương khác, em cũng muốn được hỏi anh tại sao, càng muốn được lấy quyền làm vợ ra để mà ghen tuông. Tại sao em lại phải nín nhịn, tại sao em lại phải “lạt mềm buộc chặt”? Là vì em vẫn muốn kéo anh trở về, là vì em vẫn muốn giữ cho các con một gia đình, là vì em vẫn còn yêu anh…
Nhưng hơn hết, là vì em sợ, anh sẽ dửng dưng rồi nói: “Anh chán em rồi, em viết đơn đi anh sẽ ký”. Em sợ điều đó đến mức em không dám đào sâu hơn mối quan hệ giữa anh và cô ta. Em không dám cài vào máy anh phần mềm đọc trộm. Khi màn đêm buông xuống, khi em quay lưng lại với anh, em nghe thấy điện thoại anh rung lên, trong lòng em bất chợt nhói đau. Những giọt nước mắt rơi xuống, vai em run rẩy. Nếu là ngày xưa hẳn anh đã kéo em vào lòng mà dỗ dành. Còn bây giờ em tự ôm lấy mình trong nỗi cô đơn vô tận. Em nhớ anh của ngày xưa, em nhớ chúng mình của cái thời còn yêu nhau say đắm. Điều gì đã đẩy anh đi xa em đến thế? Có phải là em đã sai quá sai rồi không? Có ai chỉ cho em lỗi lầm của mình, có ai nói cho em biết em phải làm gì để cứu vãn cuộc hôn nhân này, để mang anh của ngày xưa trở về bên em?
Mình đã vượt qua nhiều điều đến thế, có phải nỗi lo cơm áo gạo tiền cứ đẩy mình ra xa nhau mãi không anh? Những mâu thuẫn nhỏ nhoi mỗi ngày, những cuộc cãi vã đã giúp cho cô ấy có cơ hội xen vào cuộc hôn nhân này. Người phụ nữ ấy đã có sức mạnh làm cho anh vui trở lại. Em mới đau đớn làm sao!
Rồi đến một ngày em mới nhận ra, không phải em đã sai, mà đơn giản là mình không phù hợp với nhau nữa. Dù em có cố gắng thế nào đi nữa, anh cũng sẽ không trở về, anh ở lại với em vì tình nghĩa, vì trách nhiệm, vì những gì đã xây dựng cùng với nhau, anh không muốn phá vỡ đi, anh ngại xây lại từ đầu. Nhưng trái tim không nghe theo lý trí, những kỷ niệm của hai đứa đã mờ dần trong tâm trí anh, ngay từ khi anh lên giường với một người đàn bà khác không phải là vợ anh. Em quyết định nhường anh cho người ta, quyết định rút lui khỏi mối quan hệ tay ba kỳ quái này. Và trong một khoảnh khắc khi đưa ra quyết định em thấy nhẹ cả người.
Từ nay em chẳng còn phải lo chu toàn hai bên nội ngoại nữa, em không còn phải cố gắng để làm mẹ anh vui, bố anh hài lòng có một cô con dâu ngoan, biết điều. Em có thể mua cho em những bộ cánh thật đẹp, hơi hở một tý, gợi cảm một tý, em có thể nghỉ ngơi sau giờ làm việc, không cần phải tất tả lao vào bếp cơm nước cho cả nhà, không cần cuống lên đưa đón con đi học. Em nói với anh, trong thời gian tới em sẽ đi du lịch, em sẽ sống cho mình, em không giành quyền nuôi hai con, anh nuôi cũng được, em nuôi cũng được nhưng khi em đi du lịch, em muốn anh chăm hai đứa. Khi đưa ra lời đề nghị này, em thấy trong mắt anh có thoáng chút tần ngần, rồi anh hỏi em: “Em định đi bao lâu?”. Em trả lời: “Em cũng chưa biết, có thể là vài ba tháng, từ khi lấy anh, em chưa bao giờ từng đi du lịch ở đâu mà không có anh và con, chỉ có anh là đi một mình với lý do công tác”. Anh im lặng.
Bao nhiêu năm nay, từ khi em sinh đứa đầu rồi đứa thứ hai, anh chưa từng phải tắm cho con một lần, chưa từng phải bón từng thìa cháo cho con, con ốm con đau, anh chưa từng phải mò tìm, học từng thành phần thuốc để không nhầm lẫn, anh cũng chưa từng biết đến bỉm sữa là thế nào. Anh vẫn thơm tho, sạch sẽ, vẫn chỉn chu mỗi khi ra đường, chỉ có em ở nhà đầu bù tóc rối với đống công việc không tên bộn bề.
Có những lúc em đã muốn tung hê tất cả, em muốn đập tan căn bếp đã trói chân em mỗi ngày, em muốn xé nát bộ quần áo nhàu nhĩ em mặc trên người, chỉ vì nếu mặc đẹp thì làm việc nhà sẽ vướng víu, em muốn vứt đi cái đồng hồ báo thức đã theo em cả một thời gian dài. Em muốn được một lần ngủ nướng. Từ hồi lấy anh, cả đến chủ nhật, cả đến ngày lễ Tết, em không biết ngủ nướng là gì, em chưa bao giờ dậy muộn hơn 6 giờ 30 phút sáng, đó là những ngày mệt lắm, còn thường thì chuông sẽ báo lúc 5 giờ 30. Vì chỉ có dậy sớm em mới đủ thời gian lo cho hai con ăn sáng đi học, mới đủ thời gian quét qua cái nhà, đủ thời gian chuẩn bị cho anh đồ gì đó, mà có khi anh vội đi làm cũng chẳng ăn, rồi em mới tắm rửa qua, thay vội bộ quần áo để đến cơ quan. Ngày nào cũng lập trình đều đặn y như vậy.
Một năm có mười mấy cái giỗ, cái giỗ nào em cũng phải chuẩn bị từ mấy ngày trước, phải báo nhắc trong điện thoại không sợ quên. Mà nào chỉ có giỗ, ngày sinh nhật của mọi thành viên trong nhà, em đều phải nhớ, không được phép quên. Em cũng phải thuộc nằm lòng bố anh không thích ăn tỏi, mẹ anh thì đừng cho hạt tiêu, ớt, nhưng chồng mình lại vừa thích ăn tỏi, vừa thích ăn cay, khi các chị chồng, cháu chồng đến chơi thì còn phải làm thức ăn riêng theo sở thích từng người. Em đã từng nấu đến 3 bát canh cá theo 3 kiểu khác nhau, không biết anh còn nhớ không? Giờ thì em có thể thoải mái rồi. Em sẽ được ăn những gì em thích. Có lẽ anh chưa bao giờ từng biết sở thích của em, chưa bao giờ từng quan tâm những thứ thức ăn vẫn bày đầy trên mặt bàn có món gì em không ăn được.
Khi biết anh ngoại tình, em đã không điên lên như những người phụ nữ khác, em chỉ thấy nỗi đau âm ỉ thấm vào từng tế bào. Em nhớ rằng em đã không khóc, em đã ngồi thừ người trong quán café suốt cả buổi chiều mà không uống ngụm nước nào. Cho đến khi em giật mình vì tiếng chuông điện thoại và giọng nói trong trẻo của con, em mới bừng tỉnh về nhà. Em vẫn nhớ hôm ấy mẹ anh, như mọi khi thấy em về muộn, bà thở dài bỏ lên gác, dỗi. Còn bố anh thì bảo: “Đi đâu thì đi, làm gì thì làm phải về mà lo cho con, chồng đã đi làm về muộn, vợ cũng đi nốt thì hai thân già này lo thế nào được cho anh chị?”. Lúc đó em không chịu đựng nổi nữa, em oà lên khóc. Bố anh hình như hơi ngỡ ngàng, rồi cũng bỏ lên gác, cho rằng em nhiễu sự, có thế mà cũng khóc. Chẳng một ai quan tâm xem em có vấn đề gì, tại sao lại khóc. Em bỏ ăn cơm tối, lên giường nằm, hình ảnh anh quấn quýt với cô bồ lởn vởn trong đầu em, hai đứa trẻ cứ hỏi mẹ làm sao thế, mẹ ốm à, rồi chúng sờ trán em, như em vẫn hay làm với chúng. Chúng nó bảo: “Mẹ sốt rồi, để con gọi cho bố về”. Em ngăn chúng lại. Mười mấy năm rồi, em đã không cho phép mình được ốm, mười mấy năm rồi, cứ hơi mệt là uống hạ sốt, uống giảm đau, uống kháng sinh liều cao để đủ sức mà lo chu toàn việc nhà. Đêm ấy anh về rất muộn.
Em đã im lặng như thế bao nhiêu năm? Đã tìm mọi cách để thay đổi bản thân, em đăng ký tất cả các khoá học kỹ năng, chấp nhận để mẹ anh phàn nàn em bỏ bê con cái. Vì em cứ nghĩ lỗi là do em, do em không đủ hấp dẫn anh, do em không đủ thú vị… Mà em chưa từng nghĩ, do em đã hy sinh quá nhiều… Cuôc chạy đua miệt mài để đuổi cho bằng được cô bồ của anh, để đẹp bằng cô ấy, trẻ trung cuốn hút như cô ấy cũng đến hồi kiệt sức, em hiểu ra rằng, để chữa lỗi sai này, không còn cần thiết nữa… Đó là vào cái ngày em không kịp về đón con và tối anh nói với em: “Cô làm vợ không xong, làm mẹ không nên hồn…“
Em lặng lẽ thu dọn đồ về nhà mẹ, xin phép bố mẹ anh, em không dám nói lý do thật, bởi vì em chẳng lưu lại bằng chứng nào đáng kể, vì em cứ nghĩ nếu lưu lại em sẽ ám ảnh, rồi không thể hàn gắn lại với anh. Nên em nói ra thế nào mẹ anh cũng bảo em ghen tuông vô lối, rồi đàn ông phải đi tiếp khách gần người nọ, người kia là bình thường, nó chơi chán sẽ về với vợ con, miễn là nó mang tiền về cho mình, đàn bà thì nhịn đi, như mẹ đây này… Sao mà em sợ nghe những lời này đến thế, nên em quyết định im lặng, thôi thì coi như mình không còn phù hợp nữa. Em ra đi, chẳng có chút tài sản nào cho riêng mình ngoài mấy chỉ vàng mẹ cho lúc cưới chồng, và tiếng trì chiết của mẹ chồng văng vẳng bên tai: “Thấy nhà này không ở được thì cứ đi… Đi thì dễ về thì khó…”
Thủ tục ly hôn được thực hiện nhanh chóng, bởi anh và mọi người trong nhà anh cứ nghĩ em chỉ doạ. Một đứa con gái như em, thu nhập làng nhàng, đang ở trong nhà cao cửa rộng, hàng tháng chồng đem tiền về, hai con đều được học trường quốc tế, em làm sao dám rời khỏi đây, làm sao dám đi tiếp một mình. Thế nên lúc ở toà, anh vẫn cứ nghĩ chỉ là trò giận dỗi trẻ con của em, chỉ cho đến phút cuối cùng, anh mới hỏi em: “Vì sao không thể tha thứ cho anh?”. Em cười, không trả lời câu hỏi đó. Chỉ có mình em hiểu vì sao. Anh đừng nghĩ em không tha thứ là vì em không giống những người đàn bà khác, không đủ bao dung, rộng lượng, mà thực ra người thứ ba chỉ như giọt nước tràn ly giúp em bừng tỉnh. Em nhất định phải sống cuộc đời của mình, xây dựng mơ ước cho riêng mình, không thể trở thành cây tầm gửi của anh, ngày ngày ngóng đợi anh trở về, vui khi anh vui, buồn khi anh buồn, lấy sự quan tâm của anh làm lẽ sống.
Khi em viết những dòng này cho anh, em không hề khóc, em đã khóc đủ rồi. Nếu có thể, anh hãy cho em gửi lời cám ơn đến cô ấy, người thứ ba, cám ơn cô ấy vì từ nay cô ấy sẽ gánh vác nốt cơn ác mộng chập chờn mười mấy năm qua mà em cứ ngỡ rằng là một giấc mơ đẹp…
Cám ơn cô ấy đã giúp em có cơ hội sống một cuộc đời thật sự hạnh phúc…
Anh cũng thế nhé! Chồng cũ của em!
GIANG ĐINH